“Dì Dung, dì tốt nhất nên cho con một giải thích hợp lý! Nếu không, đừng trách con tổn hại tình cảm và thể diện hai nhà Ưng Cố!” Trong mắt Ưng Trường không đỏ ngầu như phát hỏa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả Dung Tú Mỹ nếu không nói rõ mọi chuyện với hắn.
“Trường không, sao lại nói lung tung với dì ngươi!” Dương Tử Vân đuổi theo tới vừa lúc nghe được những lời nói vô phép của con trai mình, vội vàng lên tiếng trách cứ.
Ưng Trường không vừa đặt Phúc An từ trong ngực hắn xuống, mấy bước đi vọt đến bên cửa sổ bệnh viện, không do dự cúi người nhảy xuống.
“Trường không!” Dương Tử Vân sợ hãi quát to một tiếng, vọt đến bên giường. Con trai bà đã chạy về phía cỗ xe Hummer kia, trong chốc lát Hummer liền biến mất ở cửa lớn bệnh viện.
Thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở lại bên cạnh Dung Tú Mỹ. “em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dung Tú Mỹ lau nước mắt ngước đôi mắt ngập nước kể với Tử Vân. “Miêu Miêu nó bị Hạnh Nhược Thủy đẩy xuống cầu thang, bây giờ còn đang cấp cứu. Chị, em Miêu Miêu một đứa bé như vây, em lo lắng……”
Nói đến đây bà không cầm được nước mắt, không nói được nữa, khóc đến rất đau lòng.
Dương Tử Vân nhíu chặt chân mày, kinh ngạc với những gì mình nghe được. “Nhược Thủy đẩy Miêu Miêu xuống cầu thang? Này, trong này có hiểu lầm gì không a?” Nhược Thủy vừa nhìn chính là cô gái tính tình rất thiện lương, cũng sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy.
“Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/832002/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.