Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Dù chỉ gặp qua một lần, nhưng cô vẫn rất ấn tượng. Cô nhớ cô gái này chính là người hôm bữa ở khu vui chơi.
"Tôi biết ngay cô không xứng với Ưng ca ca mà! Cô là người lăng nhăng, không biết xấu hổ! không biết xấu hổ!"
Cô gái vừa hét vừa thở hổn hển, giống như bắt được chồng mình đang ngoại tình, khí thế thật hung hăng.
Trong chốc lát, cả gian phòng ăn mọi người đều đồng loạt nhìn sang. Một nhóm học sinh thấy vậy rất tò mò, cho nên giờ phút này cũng dừng đũa, toàn bộ tinh thần và thể lực đều chú ý vào động tĩnh bên này. Một vài người biết Cố Miêu Miêu cũng lại gần xem.
Hạnh Nhược Thủy có chút khó xử, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, nhìn cô ấy cười cười."Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè ăn một bữa cơm, cũng không làm gì cả."
Cố Miêu Miêu hiển nhiên không tin."Cô nói láo! Tôi thấy hai người rất thân mật, vừa cười vừa nói! Cô chính là thừa dịp Ưng ca ca đi làm xa quyến rũ đàn ông khác, cô không biết xấu hổ!"
Hạnh Nhược Thủy mặc dù tính tình dịu dàng điềm đạm, nhưng người ta đã muốn tát cô một cái, cô cũng không thể nào nhịn được.
"Cô Cố, xin ăn nói cho cẩn thận, chuyện không có gì đừng nói lung tung. Vả lại dù như thế nào, đây cũng là chuyện giữa tôi và Ưng Trường không, tôi không cần thanh minh với cô. Cô ở tại nơi công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/831980/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.