“Đội trưởng, người gác cổng báo có người nhà anh đến, đang đợi ở phòng chờ.”
“Biết rồi.” Ưng Trường không ngậm một điếu thuốc, đang muốn cất bước.
Đột nhiên có một anh lính dắt cổ hỏi: “Đội trưởng, có phải chị dâu đến gặp anh không?”
Sau đó một đám người khác liền bắt đầu hô hào hưởng ứng, bốn phía vang dội tiếng bọn họ rống: “Chị dâu! Chị dâu! Chị dâu!”
Ưng Trường không đột nhiên quay trở lại, bắt được liền đạp, đám người sợ đến chạy tán loạn tứ phía. Lúc này anh mới thản nhiên, ngậm điếu thuốc sải bước đi tiếp.
Còn chưa đến cửa phòng chờ, đã thấy một cậu bé mặc áo thun trắng quần yếm đưa lưng về phía mình, đang chổng mông lên không biết ở đó mân mê cái gì.
Ưng Trường không vùi tắt điếu thuốc trong tắt, quăng vào xọt rác xa xa, nở một nụ cười xấu xa, tiến tới sau lưng cậu nhóc, hai tay ôm hai nách giơ cậu lên cao.
“Oa!” Cậu bé kêu lên, ngay sau đó biết được người ôm cậu là ai.
Cười khanh khách, kêu lên, thanh âm giòn giã non nớt, “Bố, bố, bố!”
Y như cái máy thu âm, không ngừng lặp lại, khiến người ta buồn cười.
Ưng Trường không cúi đầu, dùng hàm râu cà cà vào khuôn mặt nhỏ bé. Cậu nhóc bị đau, liền che miệng anh tránh tới tránh lui.
“Bố, ngứa ngứa, ngứa mà!”
Ưng Trường không cười, nhìn về phía cửa có một người đi ra, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Dương Tử Vân nhìn anh, ôn hoà cười, ngoài miệng lại nói:
“Con không muốn về gặp mẹ, mẹ còn cách nào khác ngoài tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/831975/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.