Thì ra Đàm Bội Thi nghe được tiếng Nhược Thủy gọi lưu manh, sau đó lại không kêu nữa, nhưng trong phòng lại truyền ra thanh âm, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc của Nhược Thủy.
Mặc dù bị Phó Bồi Cương vừa kéo vào phòng, nhưng nghĩ lại cảm thấy không được, trong lòng gấp gáp, trực tiếp cầm chìa khóa tới mở cửa.
Hai người đang chìm đắm bị làm giật mình đến sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Đàm Bội Thi vừa xông vào cửa. nhưng thân thể vẫn ôm nhau chặt chẽ, không biết là do bị kinh động mà quên hay căn bản là không có ý rời ra.
Đàm Bội Thi vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, biết mình quấy rầy đến đội trưởng và Nhược Thủy thân mật, mặt đỏ lên, ôm cổ kêu:
“ anh được đấy đội trưởng, lại dám giở trò lưu manh với Nhược Thủy của bọn tôi! Phó Bồi Cương, cắn anh ấy đi!”
Bàn tay phần phật vung lên, thật rất uy phong lẫm liệt, mặt cô thì hồng lên y như cái mông khỉ.
Nhìn vợ mình uy phong như vậy, lại thấy ánh mắt sắc như dao bén nhọn của đội trưởng, Phó Bồi Cương đau khổ, nhìn vợ mình cầu cứu.
“Vợ à, anh không phải là chó á!”
hắn vừa nói ra lời này, ba người còn lại không nhịn được phì cười, nước miếng còn muốn phun ra. Câu nói kia kết hợp với biểu tình trên mặt của Phó Bồi Cương, đích thị làm người ta muốn cười ra nước mắt.
Đàm Bội Thi mặt đỏ như máu vẫn chưa bình thường trở lại, quắc mắt xoay người, một tay níu lấy quần áo ông xã, kéo hắn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-xinh-cua-thuong-ta/831971/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.