“Cô Trúc Linh muốn hỏi chú cái gì?”
“Cái đó… mỗi tháng, Cố Thành Trung trả cho chú lương tháng bao nhiêu?”
Chú An nghe vậy có chút nghi ngờ:
“Sao cô Trúc Linh lại hỏi chuyện này? Chú không có lương cố định. Đầu ngày, cậu chủ sẽ đưa cho chú một ít tiền tiêu vặt để mua đồ trong nhà, cũng như mua chút đồ ăn.”
“Vậy thì chỗ tiền tiêu vặt kia là bao nhiêu?”
Chú An muốn nói khoảng 350 triệu đồng, nhưng nhớ đến lời cậu chủ căn dặn phải khiêm tốn, dặn ông không được làm Hứa Trúc Linh sợ hãi.
Lời vừa định nói khỏi miệng lại nuốt vào trong, chú An cười nói:
“Không nhiều đâu, có mười bảy triệu đồng thôi.”
“Mười bảy triệu đồng, nhiều như vậy sao?”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc hét lên.
Chú An lập tức đổi giọng:
“Thật ra, mỗi tháng chú còn dư khoảng 10 triệu đồng, chú đều đưa trả lại cho cậu chủ.”
“Ô, cái này mới đúng, chú, cháu, còn có Cố Thành Trung, thỉnh thoảng lại có Khương Anh Tùng qua ăn cơm. Chỉ có ngần này người mà chi tiêu đến mười bảy triệu thì quả thật là hơi nhiều. Cháu thấy chú An cũng là người sống giản dị. Chú An, khi chú đi chợ chú có mặc cả không? Cháu nói cho chú biết nhé, lợi nhuận của những loại rau nhiều lắm đấy, chú cứ mua nhiều thì có thể mặc cả được đó.”
“Cái đó… Là tất nhiên rồi.”
Chú An lặng lẽ lau mồ hôi, mất tự nhiên mà nói.
Chú An lớn ngần này tuổi nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-va-tong-tai-ba-dao/2608773/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.