“Không có quan hệ gì cả!”
“Còn dám nói không có quan hệ gì, có người nhìn thấy cậu và anh ấy ôm nhau bên hồ, còn hôn nữa.”
Hai người bạn cùng phòng ôm nhau sau đó mô phỏng cảnh tượng kia, Hứa Trúc Linh nhìn thấy hai người hôn nhau thì cô sợ tới nỗi rớt cả da gà.
“Dừng dừng dừng, đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Tớ và anh ấy không có gì hết, tớ đã có người mình thích rồi, còn anh ấy là của các cậu.”
Lần này Hứa Trúc Linh đã có thể ngẩng cao đầu nói to ra câu này.
“Cậu có người mình thích rồi ư? Đẹp trai không, giàu không, chẳng lẽ còn có người tốt hơn Ngôn Phúc Lâm ư?”
“Không nói cho các cậu biết đâu!”
Hứa Trúc Linh vội cầm sách lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
Hứa Trúc Linh ngồi nghe giảng môn chuyên ngành cả một buổi chiều. Đầu óc cô quay cuồng, cô vô cùng nghi ngờ rằng bởi vì phải giải những đề này, dùng não quá độ nên thầy giáo dạy kinh tế học mới hói đầu.
Sau khi tan học, lại bắt đầu làm một đống bài tập.
Đầu của Hứa Trúc Linh nở to gấp đôi.
Bạch Minh Châu đang bận, Cố Thành Trung thì ra nước ngoài, cô không thể đi tìm Ngôn Phúc Lâm để tránh cho người ta hiểu nhầm.
Chết rồi, không còn ai để hỏi cả.
Buổi trưa, Hứa Trúc Linh còn chẳng ăn cơm mà ngồi một mình trong phòng học rồi vắt óc làm bài tập.
Không nghĩ rằng lại có điện thoại gọi tới.
Là Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-va-tong-tai-ba-dao/2608754/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.