Bảy năm sau.
Lý Cử Phiên hơi mệt, cao giọng nói: "Các em ra về không được chen lấn. Xếp hàng đi từng tổ một."
"Chào cô chúng em ra về ạ!"
Sau một hồi âm thanh hỗn tạp thì cũng đã tạm yên tĩnh.
Học sư phạm là do mẹ cô hướng nghiệp. Thật sự cô không thích con nít, chúng rất ồn ào, rất phiền toái.
Tính cô lại xấu, không có kiên nhẫn. Vậy mà cuối cùng cô cũng làm giáo viên cấp một. Sự đời đúng là không ai ngờ trước được điều gì.
Lý Cử Phiên cầm túi xách đi ra khỏi lớp. Lúc trước đi học cứ nghĩ giáo viên thật đáng ghét, học sinh chào lại không lên tiếng đáp lại.
Hiện tại làm giáo viên mới hiểu, một trường có bao nhiêu học sinh? Nếu cứ mỗi học sinh chào đều lên tiếng, chắc sẽ chết vì mệt mất.
Lý Cử Phiên đưa tay ra che trước mắt, trời nắng thật sự rất đáng ghét.
Đi ra cổng trường Lý Cử Phiên liền thấy xe của Nha Tri, cô liền ra sức nện giày cao gót xuống mặt đường mà bước nhanh đến. Thời tiết biết giết người.
Nha Tri thấy cô ra không chậm chạp, liền bước xuống mở cửa xe. Vào xe thắt dây an toàn cho cô xong thì đánh tay lái cho xe chạy đi.
"Em lại xấu tính nữa rồi!"
Lý Cử Phiên nghe giọng anh bất giác thở dài một hơi, chun chun cái mũi, nghiêng người dựa vào tay anh, làm nũng: "Kệ em."
"Biết làm sao? Kệ em anh đau lòng." Nha Tri cười trêu chọc cô một lúc.
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-tuoi/1944327/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.