Hát xong một ca khúc, Mộ Hi tao nhã cúi người chào, trang nhã đi xuống sân khấu, đi vào phòng nghỉ, nghỉ ngơi một chút, bởi vì phần sau còn có một bài hát vui vẻ.
Bên trong phòng khách quý trên lầu hai, Nam Cung Diệu say sưa ngồi ở chỗ đó,anh còn chìm đắm trong tiếng hát chưa kịp phục hồi tinh thần, tiếng hát này dẫn anh về quá khứ, tình yêu ảo tưởng lỗ mãng thời niên thiếu kia.
Ông chủ phòng hát Cửu Châu đến cửa, nhẹ giọng ân cần hỏi thăm, chỉ sợ thanh âm mình quá lớn quấy rầy sự yên tĩnh này.
"Diệu tổng, xin hỏi còn cần gì?"
Nam Cung Diệu phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Kiều Hâm đứng ở cửa, tay vung lên, ý bảo ông tiến đến.
"Diệu tổng, xin phân phó."
"Ông chủ Chu, ông có biết tôi muốn cái gì?"
Đôi mắt chim ưng của Nam Cung Diệu híp lại, hai tay vòng trước ngực, đôi môi khép chặt, đây là thói quen của anh, nhưng thói quen này trong mắt người khác là một loại nguy hiểm.
"Này, cái này..."
Chu Kiều Hâm thật khó khăn, đứng ở nơi đó liên tục xoa tay, Nam Cung Diệu không thể trêu vào, nhưng là không thỏa mãn được yêu cầu của anh ta, trên đầu nhanh chóng toát mồ hôi. Mặc dù nói thực lực của mình còn là rất lớn mạnh, nhưng không có cách nào đánh đồng với tập đoàn Nam Cung, người đàn ông này là một nhân vật nguy hiểm, đều có quan hệ với hai nhà hắc bạch, là loại người độc ác, tài sản lại nhiều vô số kể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986542/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.