Bà chị, làm gia sư xong rồi sao? Em rất nhớ chị, đúng rồi chị, ngày đó chị nói tổng giám đốc của chị là ông già sáu mươi chín tuổi, mẹ bảo chị phải lễ phép với người ta, ngàn vạn lần không được tùy tiện như ở nhà."
Mặt Nam Cung Diệu càng ngày càng khó coi, đáng giận, dám nói anh là ông già sáu mươi chín tuổi, đúng lúc này đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói.
"Này? Chị?"
Nam Cung Diệu phản ứng lại rất nhanh, vì vừa mới nghe được đầu bên kia điện thoại nói làm gia sư, thế là.
"Anh là?"
Mộ Đồng nghe được giọng nói của một người đàn ông, sợ hết hồn.
"Anh là ai? Vì sao giữ điện thoại của chị tôi?"
"Nha, cô là em gái của Mộ Hi, cô ấy làm gia sư ở nhà tôi, hiện tại đang giảng bài cho đứa nhỏ, không tiện nghe điện thoại."
Mộ Đồng vừa nghe, cảm giác gọi điện thoại không đúng lúc, vì vậy rất lễ phép nói:
"Thực xin lỗi chú, cháu cúp trước, nói cho chị cháu biết, cháu không sao, bảo chị ấy làm việc cho giỏi, bai."
Mộ Đồng nói xong cúp điện thoại.
Vẻ mặt Nam Cung Diệu trở nên càng ngày càng lạnh lẽo, khốn kiếp, cô bé kia vậy mà gọi anh là chú, thật là có chị thì tất nhiên có em, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Vừa định để điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên, Nam Cung Diệu không có tâm tình lại bắt máy tiếp, nhưng nhìn vào màn hình là thân ái ? Vì vậy Nam Cung Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986524/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.