Kỳ thật Mộ Hi đang nghĩ đến chuyện tối hôm nay, cô lấy thân phận chim bồ câu trắng nói chuyện phiếm với Nam Cung Diệu, cảm giác nội tâm của anh rất trống vắng, rất cô độc, không giống như người đàn ông thường nhìn thấy hàng ngày kia.
"Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ." Nam Cung Diệu lạnh lùng từ trong miệng gạt bỏ mấy chữ.
"A - - ai ở nơi nào?"
Mộ Hi bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới bật đèn, mở đèn lên vừa nhìn là Nam Cung Diệu, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh chạy đến đây làm gì?"
"Như thế nào? Thấy là tôi, hết sức thất vọng?"
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói một câu.
Mộ Hi vốn cho rằng tiến vào là trộm, vừa thấy là Nam Cung Diệu liền yên tâm, bởi vì là cô đưa anh vào, cho nên thấy anh cũng không kỳ quái.
"Tổng giám đốc đại nhân, làm phiền toái anh, không cần như quỷ xuất quỷ nhập thần được không, như vậy hết sức dọa người."
Mộ Hi vỗ bộ ngực nói, vừa rồi cô bị dọa cho giật mình, nhưng Mộ Hi suy nghĩ lại.
"Tổng giám đốc ngài tỉnh rồi?"
"Nói nhảm."
"Cái đó, ngài không hiếu kỳ, vì sao lại ở chỗ này?"
Ý Mộ Hi là anh mộng du, sẽ không phải chính mình cũng không biết chứ? Cho nên muốn thử dò xét anh.
Nam Cung Diệu không nói, Mộ Hi trước mắt vì vừa mới tắm rửa đi ra, mắt kính cũng không mang, đầu tóc cũng không cột, mái tóc đen tùy ý rơi lả tả, một thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986520/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.