"Tiểu thư, tôi muốn một căn phòng sang trọng." Mộ Hi lớn tiếng muốn một phòng sang trọng.
A, những người phụ nữ khác đau lòng đều là đi mua sắm, ăn nhiều, không nghĩ tới cô sẽ chọn đến ở khách sạn, kỳ thật, Mộ Hi không phải không nghĩ tới đi mua sắm điên cuồng, hoặc là ăn một bữa no đủ, nhưng, cô sợ đụng phải người quen bên ngoài, ngộ nhỡ có người nói cho mẹ thì phải làm sao, nhưng ở khách sạn an toàn, mình đau lòng mình rơi lệ, không có người nhìn thấy, mẹ cả đời này không dễ dàng, cô không thể để mẹ lo lắng vì mình.
"Làm phiền giúp tôi kiểm tra bên trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền?" Mộ Hi cảm thấy hay là làm rõ trước trong thẻ có bao nhiêu tiền rồi đốc sức chơi đùa cũng không muộn, ngộ nhỡ người đàn ông kia cho còn chưa đủ nhét kẽ răng, vậy mình bị xấu hổ rồi!
"Trong thẻ của ngài ngoại trừ phí ăn dùng hôm nay còn dư lại: Bốn mươi chín vạn." Lúc ấy Mộ Hi nghe được bị hù đến mặt mũi trắng bệch, [bad word], đây không phải tiền thưởng, quả thực là đập bể tiền thưởng, nhiều tiền như vậy, muốn đập chết người sao?
"Thẻ của ngài, xin cầm chắc." Nhân viên phục vụ nhìn thấy Mộ Hi là lạ, vì vậy nhắc nhở ô cất kỹ, vì số lượng bên trong cũng không nhỏ. Đối với người có tiền lương cấp công nhân mà nói chính là một con số lớn.
"A, được được, cám ơn." Mộ Hi nhận thẻ, chuẩn bị đến thang máy, mới nhớ tới, thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986464/chuong-73-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.