🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ai! Có lợi hại hơn vẫn là pháp/ trị/ quốc/ nhà, lẽ nào cướp vợ của người khác vẫn còn có lý! Nam Cung Vân đã không ngồi yên được nữa, thật là khinh người quá đáng!

"Cha, thôi đi, Mộ Hi yêu người đàn ông kia, tha cho hắn ta đi?" Nam Cung Diệu làm bộ hết sức vô tội nói với Nam Cung Vân.

"Nói bậy, phải đấu với hắn ta, Diệu Nhi, con có phải là đàn ông hay không? Vợ con như vậy mà con tỏ ra không có sao cả?" Nam Cung Vân không thể nhịn được nữa.

"Con chính là người đàn ông kia, chẳng lẽ còn phải tự đấu với mình sao?" Nam Cung Diệu cũng cười nhạt nói.

"Cái gì? Con nói cái gì? Thằng nhóc chết tiệt, người đó là con sao?" Nam Cung Vân quay đầu nhìn sang con trai.

"Cha, là con." Bây giờ Nam Cung Diệu không thể nhin được, cười rộ lên.

"Thằng nhóc này, các con không ở trong nhà, lại chạy đến khách sạn để làm gì? Thật sự là làm loạn!" Sau khi Nam Cung Vân biết là Nam Cung Diệu, không nhịn được cũng cười.

"Còn không phải tại cháu trai Nam Nam của cha sao, mỗi ngày chiếm cứ nàng dâu của cha, làm hại con không thể làm gì, cho nên chúng con mới ra ngoài đánh dã chiến." Nam Cung Diệu hết sức vô tội nói.

"Nam Nam, cháu trai tốt, còn là bóng đèn." Nam Cung Vân nghe thấy Nam Nam liền cười vui vẻ.

"Còn không chỉ chừng này, sau khi video được phát tán, đứa nhỏ này đã xâm nhập làm virut tất cả các trang web! Hơn nữa còn không nói cho bất kì ai, còn bí mật giám thị nhất cử nhất động của Mộ Hi, thay cha như con giám sát vợ, còn gắn máy theo dõi lên người Mộ Hi!" Nam Cung Diệu hưng phấn nói, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh rất khó tin tưởng.

"Những việc con nói là thật?" Nam Cung Vân nghiêm túc hỏi.

"Là thật, vô cùng chính xác." Nam Cung Diệu khẳng định đáp.

"Chẳng lẽ Nam Nam chính là Miễn Dịch Ca người người e ngại trên trang web?" Lời của cha nhắc nhở Nam Cung Diệu, anh đứng phắt lên, giống như đã hiểu cái gì đó?

"Cha, nó mới chỉ có bốn tuổi, điều này có thể sao?" Nam Cung Diệu nhìn cha hỏi.

"Đúng là không thể nào, nhưng mà, không phải con cũng hoài nghi Nam Nam sao?" Nam Cung Vân nhìn con trai hỏi, ý là con cũng tin tưởng đó là Nam Nam, bởi vì người bình thường rất khó xâm nhập virut, đặc biệt là trong thời gian ngắn như vậy, gần như không thể nào! Nhưng Nam Nam mới một buổi sáng mà đã làm được, mọi chuyện không phải trùng hợp.

"Cha, con đi đây, ngày khác tới thăm cha, chuyện này không phải chuyện đùa, không thể nói cho bất kì ai." Trước khi Nam Cung Diệu đi đã dặn dò cha mình.

"Ta hiểu, yên tâm." Nam Cung Vân hiểu ý gật đầu.

Nam Cung Diệu về đến nhà, trực tiếp đi tới phòng của Nam Nam, lấy máy vi tính của nó ra, đăng nhập.

"Đáng chết, có mật mã, không vào được!" Nam Cung Diệu thử sinh nhật Mộ Hi, không đúng, sinh nhật Nam Nam, cũng không đúng... Đến khi nhập mật mã lần ba, máy tính bỗng hiện lên. dien!dan!le!quy!don-Mèo Hoang

"Tiểu hình dáng, muốn xem máy vi tính của ta, kiếp sau nhé!" Nam Cung Diệu nở nụ cười, đứa nhỏ này thật sự là làm được nhiều trò. Nhưng không mở ra làm sao bây giờ?

Mỗi ngày cứ cho là nó đang chơi trò chơi, chưa bao giờ chú ý máy tính của nó, vì sao còn phải cài đặt mật mã? Chẳng lẽ là có bí mật mà không thể cho người khác biết?

"Cha, cha đang làm gì vậy?" Một giọng nói trẻ con truyền từ phía sau, Nam Cung Diệu điều chỉnh tâm tính, mỉm cười xoay mặt qua.

"Cha muốn xóa bỏ mấy cái video mà trẻ con không nên xem, con cũng biết, hết sức mất mặt." Nam Cung Diệu cố làm ra vẻ đáng yêu nhìn con trai, hy vọng sẽ không lộ ra sơ hở.

"A, cha, trong máy vi tính đã không có gì đâu, ở đây có một phần này, đưa cha." Nam Nam nói xong lấy ra một cái USB, đưa cho Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu nghiêm túc đánh giá Nam Nam, hận không thể nhìn thấu nó, nghĩ thầm: Rốt cuộc nó có phải là Miễn Dịch Ca hay không?

"Cha, chuyện này không thể để cho Mộ Hi biết được, phụ nữ vô cùng phiền phức!" Nam Nam dặn dò, giọng điệu nói chuyện giống như người lớn, nó lại còn gọi tên Mộ Hi tự nhiên như vậy, giống như bạn bè cùng lứa tuổi.

"Cha hiểu, mẹ con không có ở nhà sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Mẹ đi dạy kèm tại nhà rồi." Nam Nam nói.

"Cái gì? Làm dạy kèm sao? Chẳng lẽ trong nhà không có tiền?" Nam Cung Diệu không tiếp thụ được, đường đường là phu nhân tổng giám đốc của công ty đa quốc gia lại đi dạy kèm, thật không ai tin được!

"Mẹ thích mà, mẹ bảo dạy trẻ con học tập là một thú vui." Lúc Nam Nam nói lời này, giống như mình không phải là một đứa trẻ.

"Cô ấy thích dạy trẻ con như vậy, không thể dạy con ở nhà được sao? Tại sao phải chạy đi ra bên ngoài." Nam Cung Diệu không biết làm sao, thật sự là người phụ nữ kỳ lạ, kỳ thật, chủ yếu là Nam Cung Diệu đau lòng cho Mộ Hi.

"Mẹ cũng muốn, nhưng mà không thể dạy được Nam Nam." Nam Nam cười hì hì nói, mỗi lần Mộ Hi dạy nó học tập, đều nhanh chóng toát hết mồ hôi, cuối cùng cũng chỉ chịu thua.

Kỳ thật Mộ Hi phải đi hát, cô di truyền gen của mẹ mình, năm đó mẹ cô cũng là ca hậu đang hot, bây giờ cô cũng rất nổi tiếng, chỉ là đôi khi cô mới đi hát được, không phải nghề nghiệp ca sĩ, chỉ là một người yêu thích ca hát, ngẫu nhiên lên bục hát một ca khúc, cô thích sân khấu, thích âm nhạc, cho nên bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng vẫn sẽ đi hát, bởi vì cô yêu thích.

Lời của Nam Nam khiến Nam Cung Diệu rơi vào trầm tư, đúng vậy, Mộ Hi dạy nó thế nào! Nhưng mà, anh vẫn không thể hiểu nổi, nó mới chỉ có bốn tuổi, làm sao học được thứ kia, vả lại, còn có rất nhiều chữ nó không biết, nó đã làm được như thế nào?

Mộ Hi hát xong chuẩn bị trở về hậu trường, phát hiện Thiên Vũngồi dưới uống rượu giải sầu một mình, kể từ sau khi kết hôn, anh cũng ít liên lạc, xem ra là đang không vui, vì vậy, sau khi Mộ Hi thay quần áo của mình, đi ra phía trước, làm bộ tới đây nghe hát.

"Thiên Vũ, trùng hợp vậy." Mộ Hi tiến lên chào hỏi.

"Hi?" Thiên Vũ thấy rất tò mò, tại sao cô lại ở đây? Lúc này cô nên ở cùng ông xã và con trai chứ? Kể từ sau khi kết hôn, vẫn không được gặp lại cô, tâm tư rối loạn, nhưng mà lại không thể lúc nào cũng gọi điện thoại cho cô, sợ cái tà ma đáng giận kia ghen tức!

"Này? Vì sao uống nhiều rượu như vậy? Không biết rất hại thân thể hay sao? Đưa em, đừng uống nữa." Mộ Hi thấy Hàng Thiên Vũ đã uống đến ngồi không yên, cô đoạt lấy ly rượu trong tay Hàng Thiên Vũ, để qua một bên, lấy giúp anh một ly nước đá.

"Hi, Hi." Hàng Thiên Vũ nỉ non kêu tên Mộ Hi, nằm sấp trên bàn, giống như rất đau khổ, đúng vậy, anh rất đau khổ, lúc trước không chiếm được tình yêu của Mộ Hi, mới bất đắc dĩ buông cô ra, nhưng bây giờ phát hiện Mộ Hi còn có người ở bên ngoài, mà người kia lại không phải mình, khiến anh ta bị đả kích vô cùng, nhiều năm lòng luôn hướng về cô, luôn luôn không có thay đổi, chẳng lẽ cô thật sự không hiểu, giờ phút này, anh tình nguyện mình là ngươi đàn ông trong bóng tối, cũng không cần đau khổ như vậy! Mỗi ngày luôn luôn nhớ mong người phụ nữ là vợ của người khác!

"Em ở đây, mau, uống nước, chốc nữa em sẽ đưa anh về nhà." Mộ Hi vỗ vỗ bả vai Hàng Thiên Vũ, cô nhìn thấy bạn học cũ của mình như vậy, hết sức lo lắng, cho nên quyết định muốn đưa anh về.

"Hi, Hi, Hi..." Hàng Thiên Vũ liên tục kêu tên Mộ Hi, giống như rất đau khổ.

"Uống nhiều rượunhư vậy chắc rất khó chịu? Đi, em đưa anh về nhà, làm giúp anh chén canh giải rượu." Mộ Hi đỡ Hàng Thiên Vũ đi khỏi phòng hát Cửu Châu, kêu tắc xi, đỡ anh tiến vào bên trong, chính mình cũng ngồi ở bên cạnh anh.

Không biết là Hàng Thiên Vũ uống rượu say, hay là anh buồn ngủ, khi lên xe, Hàng Thiên Vũ tựa đầu vào vai Mộ Hi, mặc dù vóc người Mộ Hi nhỏ hơn anh, nhưng anh vẫn lấy tư thế này để dựa vào cô.

Mộ Hi biết rõ anh khó chịu, một tay còn nhẹ nhàng ôm lấy anh, hy vọng anh thoải mái một chút, thực không hiểu nổi vì sao đàn ông lại thích uống rượu như vậy! Kỳ lạ? Mà hình như tửu lượng của Thiên Vũ cũng không kém như vậy?

Lúc Mộ Hi đỡ Thiên Vũ lên xe, Nam Cung Diệu lái xe đi qua phòng hát Cửu Châu, nhìn thấy bên cạnh Mộ Hi còn có một người đàn ông khác, người đàn ông chết tiệt đó lại còn dựa đầu trên vai Mộ Hi, đáng chết, không phải Nam Nam nói cô đi dạy kèm hay sao? Vì sao lại đi ra từ phòng hát Cửu Châu, chẳng lẽ là vụng trộm hẹn hò? Vì vậy, Nam Cung Diệu lái xe đi theo. Ở phía sau anh có thể thấy loáng thoáng Mộ Hi và người đàn ông kia dựa vào gần nhau.

Nam Cung Diệu hận không thể lái xe đụng vào cái xe phía trước, xe dừng lại ơ trước một tiểu khu xa hoa. Nam Cung Diệu không có nóng nảy xuống xe, anh muốn nhìn chút xem Mộ Hi có thể đi vào hay không, xem ra người đàn ông kia uống rượu say, có lẽ Mộ Hi chỉ làm chuyện tốt đưa bạn về nhà, Nam Cung Diệu tự an ủi mình, anh không muốn tức giận Mộ Hi, nhưng mà, vẻ mặt anh cũng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, dữ tợn, đang sợ.

Mộ Hi xuống xe trước, sau đó kéo Hàng Thiên Vũ ra, một bên đỡ anh, chuẩn bị đi vào tiểu khu, ai ngờ, lúc này, Hàng Thiên Vũ đột nhiên ôm Mộ Hi vào trong lòng, gần như là đau khổ nức nở, Mộ Hi nhìn mà đau lòng, vì vậy, hai tay cũng ôm lấy thiên Vũ, hy vọng cho anh một chút an ủi.

Chẳng biết rằng, bây giờ toàn thân Nam Cung Diệu như đang phóng hỏa, cái người phụ nữ đáng chết đang làm cái gì vậy, lại chủ động ôm lấy người đàn ông kia, hai người nhìn như lưu luyến không rời, bây giờ Nam Cung Diệu đã thấy rõ ràng người đàn ông kia là Hàng Thiên Vũ, vừa rồi trong xe không có thấy rõ, bởi vì là ban đêm, còn khá xa, sau khi biết là Hàng Thiên Vũ, biểu cảm âm ngoan của Nam Cung Diệu hiện lên trên mặt, anh bước về phía hai người, tách bọn ra.

"Người phụ nữ này, tránh ra..." Nam Cung Diệu đẩy Mộ Hi qua một bên, ai ngờ Hàng Thiên Vũ cũng lập tức ngã xuống đất.

"Đáng chết, ông đây vẫn còn chưa có động thủ mà đã gục, quá mềm yếu rồi? Bà xã à, em muốn tìm thì cũng phải tìm một người đàn ông cứng rắn một chút, lại đi tìm một người đàn ông mềm yếu như vậy, làm sao có thể?" Nam Cung Diệu thấy Hàng Thiên Vũ uống rất nhiều rượu, đến đứng cũng không đứng vững, lửa giận trong lòng cũng tiêu một nửa.

"Ông xã à, tại sao anh lại ở chỗ này?" Mộ Hi giật mình hỏi.

"Thế tại sao em lại ở đây?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại Mộ Hi.

"Em đưa bạn về, nhưng anh vừa có ý gì? Cái gì mà rất mềm yếu với lại phải cứng rắn!" Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu đang ghen, nhưng mà, cô không để ý đến, chạy tới đỡ Hàng Thiên Vũ té trên mặt đất.

"Em đứng lên." Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi ra, cầm lấy tay Hàng Thiên Vũ, chính mình khiêng Hàng Thiên Vũ lên vai, đi vào trong tiểu khu, thật sự là buồn bực, mới vừa rồi người đàn ông đáng chết này vẫn còn ăn đậu hủ bà xã anh, bây giờ anh lại còn đưa hắn ta về nhà, có phải mình bị chập mạch hay không?

"A a - - ông xã thật tốt, khẳng định không phải là người yếu đuối, vậy anh chính là người được coi cứng rắn?"Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon.com.

Mộ Hi vỗ tay, chạy chậm sau lưng Nam Cung Diệu,lúc này khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, cười tà mị, lời của bà xã khiến anh lúc này không còn tức giận, khiêng người đàn ông này lại còn được bà xã ca ngợi, mà người phụ nữ đáng chết này chưa bao giờ khích lệ anh, khiến tự tôn của anh bị đả kích liên tục, còn những người phụ nữ khác luôn khen ngợi anh, nhưng mà anh muốn người phụ nữ mình yêu ca ngợi, mặc dù lúc phía trước bà xã ca ngợi, phía sau không quên châm chọc một tý, nhưng mà đã đủ!

"Lên trước dẫn đường, nếu không anh ném hắn ta vào trong thùng rác, dám ôm người phụ nữ của anh, thật muốn chặt đứt móng chó của hắn!" Lúc này Nam Cung Diệu cũng không có biểu hiện tâm tình vui vẻ, còn ở bên cạnh hù dọa Mộ Hi, muốn chặt móng chó của Hàng Thiên Vũ, Mộ Hi tin tưởng, chuyện gì người đàn ông này cũng sẽ làm được, bởi vì lần trước mình thiếu chút nữa đã bị cường bạo, ông xã đã đem em trai người ta răng rắc, anh cho rằng đó là trứng gà sao? Đánh nát của người ta như xong, khiến người đàn ông kia đời này tạm biệt phụ nữ, bây giờ biến thành thái giám!

"Hừ! làm gì có ai như anh không!" Mộ Hi không phục, bĩu môi nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

"Anh làm sao? Em giải thích xem?" Nam Cung Diệu cũng lập tức vội vàng đi theo.

"Đã nói rõ mà! Anh nói, anh đã có rất nhiều phụ nữ? vậy có ai dám cắt chỗ đó của anh hay chưa! Người ta chẳng qua chỉ ôm một chút? Thì sao nào?" Mộ Hi quay đầu lè lưỡi với Nam Cung Diệu, làm mặt quỷ.

Nam Cung Diệu không nói gì, cô vợ nhỏ này quá đanh đá, cũng dám nói cắt bỏ em trai của anh, không thể không nói, người phụ nữ này quá lớn mật!

"Bà xã à, đó là những chuyện trước kia, em còn bắt lấy không tha? Ông xã anh thề: Từ khi cưới Mộ Hi em làm vợ, cũng không có chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào. Nếu như có nửa câu là nói dối, miễn phí cho bà xã ở trên, tùy tiện xx thế nào?" Nam Cung Diệu cười tà mị.

"Này? Nào có loại thề thế, trong ngoài anh đều được chiếm tiện nghi." Mộ Hi trừng mắt nói, ai ngờ đột nhiên lúc này Hàng Thiên Vũ ói ra.

"Đáng chết..." Nam Cung Diệu chửi bới, Mộ Hi cười to.

"Nhìn xem, Thiên Vũ cũng thấy ghê tởm ói ra, về sau không cho phép anh nói dối, nếu không đây là giá cao, ha ha ha..." Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu ghê tởm để Hàng Thiên Vũ qua một bên, nhanh chóng cởi áo ra, cũng may đã đến cửa nhà.

"Người phụ nữ này em còn dám cười, có tin bây giờ anhsẽ mang em đi luôn hay không, để hắn ta tự sinh tự diệt, quản hắn ta làm chi? Anh đúng là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm! Người đàn ông có ý với bà xã anh, thực muốn phế hắn ta đi, anh mới có thể yên tâm." Nam Cung Diệu kéo Hàng Thiên Vũ vào trong nhà, vừa rồi chỉ là nói nhảm, kỳ thật, anh biết Mộ Hi sẽ không bỏ mặc, thật sự là không có chút biện pháp nào với cô!

"Anh dám, bây giờ bọn em là bạn bè, anh mặc kệ anh ấy, anh nhanh đi tắm đi, mùi trên người thật không chịu nổi, em đi nấu chén canh giải rượu cho anh ấy." Mộ Hi thấy vết nôn trên người Nam Cung Diệu, biểu cảm hết sức ghê tởm.

"Bây giờ là bạn bè, vậy trước kia? Là quan hệ gì?"

"Quan hệ gì, anh cũng biết, còn muốn em nói sao?" Mộ Hi rời đi làm canh giải rượu.

Nam Cung Diệu trừng mắt, kém chút thì dựng râu, đáng tiếc không có râu, nếu không thật sự là trừng mắt dựng râu!

Anh bất đắc dĩ đi tới phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ toàn thân. Ra khỏi phòng tắm, đi xem Hàng Thiên Vũ như thế nào, rốt cuộc người đàn ông này và Mộ Hi đã phát triển tới trình độ nào? Có chạm qua Mộ Hi hay không?

Ai ngờ, Hàng Thiên Vũ đột nhiên vươn tay ôm Nam Cung Diệu, miệng đối miệng hôn, trong miệng còn gọi.

"Hi, anh yêu em, anh yêu em, da của em thật thô..." Hàng Thiên Vũ ôm Nam Cung Diệu, còn ngây ngốc cười, Nam Cung Diệu thoát khỏi quấy rối của Hàng Thiên Vũ.

"Đáng chết, may mắn vừa rồi là anh, nếu không Mộ Hi bị chiếm tiện nghi! Làn da thô, thô cái đầu mày, anh đây là đàn ông, có thể không thô sao!"

Lúc Mộ Hi đi ra, thấy Nam Cung Diệu vẫn còn ở trong phòng tắm, trong lòng hiếu kỳ tại sao lại chậm như vậy, không phải chỉ tắm thôi sao? Vì vậy đi vào xem.

"Ông xã, anh làm gì vậy? Vì sao lại đánh răng? Chẳng lẽ anh còn muốn ở đây?" Mộ Hi tò mò hỏi, ông xã ghét Thiên Vũ như vậy, mặc đồ ngủ của Thiên Vũ cũng coi như xong, còn đánh răng ở trong nhà người ta, thật sự không hiểu nổi!

"Ai muốn ở nơi này?" Rõ ràng là Nam Cung Diệu đang rất tức giận, bây giờ cảm thấy trong miệng toàn là mùi của đàn ông, ghê tởm chết người, lại lấy thêm kem đánh răng, tiếp tục đánh.

"Ông xã, anh có thôi hay không? Anh muốn đánh mấy lần? Không nghĩ tới anh lại tham tiền như vậy, bắt được kem đánh răng không tốn tiền liền không chịu ngừng." Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu lấy kem đánh răng, lắc lắc đầu!

"Đáng chết, em nghĩ rằng anh thích đánh răng như vậy hay sao, như vậy không tốt với răng, nhưng anh không có cách nào!" Nam Cung Diệu quay đầu lại nói với Mộ Hi.

"Vậy thì đừng đánh?" Mộ Hi trừng mắt hỏi Nam Cung Diệu.

"Nhưng mà có mùi!" Nam Cung Diệu nhíu mi lại nói.

"Có mùi? Anh ăn cái gì sao? Em xem một chút." Mộ Hi định đi qua xem.

"Đừng tới đây, anh không thể để cho hai người biến thành hôn môi thật!" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đến gần, vội vàng né tránh.

"Anh làm sao vậy? Nói chuyện không thể hiểu được, cái gì mà biến thành hôn môi, ai muốn hôn môi với anh! Tự mình đa tình!"

"Anh mới vừa bị quấy rối! Người đàn ông chết tiệt, cướp đi trong sạch của anh." Nam Cung Diệu càng nghĩ càng giận, lại có thể bị đàn ông cưỡng hôn!

"Cái gì? Cái gì mà bị quấy rối? Anh bị ai quấy rối? Nếu quả thật có bị quấy rối, anh còn không sướng chết!"

"Anh mà sướng chết, có mà ghê tởm tới chết !" Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon.com.

"Cắt - - đừng giả bộ!" Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu khinh thường.

"Mộ Hi - -nếu như em bị tên say rượu hôn môi, miệng đầy mùi rượu, mới vừa rồi còn ói qua, em còn có thể sướng chết hay không?" Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt Mộ Hi mà tức giận, gầm lên với Mộ Hi.

"Thật, thật vậy sao? Anh bị Thiên Vũ hôn? Ha ha ha..." Mộ Hi cười ha ha.

"Em còn dám cười anh, anh thật muốn vứt hắn ta từ trên lầu xuống." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trong lòng hết sức nóng giận.

"Anh đã nói, về sau không làm hại ngươi." Mộ Hi ngây thơ hỏi.

"Điều kiện người đó không động vào anh, ngược lại, anh sẽ đả thương người, không chút lưu tình." Nam Cung Diệu gầm lên.

"Vậy cùng lắm thì anh hôn lại không phải là được rồi sao!" Mộ Hi tùy ý nói, kỳ thật trong lòng nghĩ đến buồn cười, ông xã bị đàn ông cưỡng hôn, thật vui ha, vẻ mặt Mộ Hi càng chọc giận Nam Cung Diệu.

"Biện pháp tốt, vậy anh cũng chỉ tìm về tổn thất! Đền bù tinh thần tổn thương của mình." Nam Cung Diệu cười nói, đi qua chỗ Mộ Hi, ánh mắt kia giống như đang nhìn một bữa tiệc lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.