"Thiếu gia, tiểu thiếu gia thông minh như vậy, tôi nghĩ cậu ấy nhất định đã biết, nhưng mà, đứa nhỏ này, thực khiến người ta đau lòng." Quản gia Lý lại rơi nước mắt, đối với vị phu nhân này, tất cả người hầu bọn họ đều rất thích, bởi vì Mộ Hi đối xử với người khác rất tốt, hòa nhã dễ gần.
"Nam Nam bên kia, ông lưu ý nhiều chút, nó cần chính là thời gian." Nam Cung Diệu đau khổ nói, kỳ thật, anh cũng cần thời gian, chuyện của Mộ Hi ai có thể tiếp nhận!
*****
Mộ Hi đã đợi ba ngày, Nam Cung Diệu vẫn chưa tới cứu cô, cô bắt đầu sợ hãi, tuyệt vọng, chẳng lẽ người đàn ông này đối phó với chồng cô, không được, cô nhất định phải ra ngoài, nhưng mà làm sao ra ngoài đây? Mấy ngày nay cô vẫn luôn tìm cơ hội ra ngoài, phí công, ở đây không có ai đến, mỗi ngày cô cũng chỉ thấy tên biến thái kia.
May mắn duy nhất chính là, tên biến thái kia không làm khó cô, mỗi ngày cho cô ăn ngon uống ngọt, mỗi ngày Mộ Hi đều ăn rất no, như vậy mới có sức chạy trốn, chỉ có sống thật khỏe, mới có thể gặp được người nhà.
Mỗi ngày cô đều viết rất nhiều thư cầu cứu, ném bên tường, nhưng vì sao không có ai phát hiện chứ?
Không có ai phát hiện, cô vẫn viết, có lẽ có một ngày sẽ có người phát hiện, sau đó có lòng tốt thông báo cho Nam Cung Diệu!
Ở đây không có điện thoại, cũng không có máy tính, nếu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986347/chuong-113-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.