Âu Dương Hàn đương nhiên thấy rõ, anh ta lật tay bắt lấy cổ tay Mộ Hi, trừng mắt nhìn cô.
"Tôi nhất định phải đoạt được cô, chỉ cần tôi muốn không có không chiếm được." Âu Dương Hàn cất lão Nhị vào, sau đó kéo khóa lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên mỉm cười.
"Bảo bối, ngoan ngoãn chờ tôi, cô sớm muộn gì cũng là của tôi." Mặt Âu Dương Hàn tiến đến gần mặt Mộ Hi nói, tay còn không an phận sờ soạng mông của Mộ Hi một cái.
Không bao lâu, Vân Tĩnh Sơ gõ cửa, bởi vì cô ấy không có cầm chìa khóa.
Tĩnh Sơ bước vào, nhìn thấy Mộ Hi đã tới, vui vẻ chạy đến trước mặt Mộ Hi.
"Chị em gái, Diệu tổng thực đạt đến một trình độ nào đó, cam lòng cho cậu ra ngoài, mình còn lo sinh nhật năm nay không có cậu trài qua cùng mình, nghĩ đến thật đáng tiếc! Cũng may, Diệu đều tổng cho cậu đi."
Mộ Hi thấy Tĩnh Sơ vui vẻ, cô cũng rất vui, chỉ là, Tĩnh Sơ đáng thương vẫn chưa biết người đàn ông mình yêu là cái ma quỷ, nhưng mà, làm sao nói cho cô ấy biết đây? Nói thẳng không được, cô ấy sẽ bị tổn thương, phải nói như thế nào chứ?
Mộ Hi cực kỳ khó xử?
Mộ Hi mở quà sinh nhật ra, bên trong là một sợi dây chuyền rất đẹp, cô đeo lên cho Tĩnh Sơ, đây là một sợi dây chuyền rất nổi tiểng và quý giá, là Nam Cung Diệu chuẩn bị giúp cô.
"Chị em gái, tốn kém rồi, ha ha..." Vân Tĩnh Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986323/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.