"A, ai?" Mộ Hi không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào!
"Mộ Hi." Nam Cung Diệu hỏi lại.
"Không biết, cô ấy là ai?" Mộ Hi bình tĩnh nói.
"Cô ấy là phu nhân của tôi." Nam Cung Diệu rất khổ sở nói.
"Cô ấy cũng họ Mộ, thật là trùng hợp nha, có thể năm trăm năm trước chúng tôi là người một nhà đi!" Vẻ mặt Mộ Hi từ từ khôi phục bình thường, vừa rồi nội tâm dao động, làm cho bàn tay cô liên tục đổ mồ hôi!
"Cô ấy đi đâu? Vì sao lần trước không nhìn thấy cô ấy?" Nghĩ đến lần trước, Mộ Hi lúng túng nói.
"Cô ấy rời khỏi, không biết vì sao! Có lúc tôi nghĩ, nếu cô ấy ở trong một thành phố nào đó, cuộc sống rất tốt, có lẽ cô ấy rời đi là chuyện tốt!" Nam Cung Diệu ý tứ sâu xa nói, nguyên nhân đương nhiên vẫn là lời tiên đoán chết tiệt kia!
Đừng nhìn Nam Cung Diệu vẫn luôn tìm Mộ Hi, kỳ thật, đồng thời anh cũng hết sức lo lắng lời tiên đoán của gia tộc sẽ giáng xuống, đến lúc đó bị thương là Mộ Hi, nếu là như vậy, anh thà rằng cô đừng trở về, chỉ cần cô có thể sống thật tốt là được.
Nếu như bởi vì yêu một người mà tổn thương cô, Nam Cung Diệu không thể làm như vậy!
"Vì sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi.
"Bởi vì tôi muốn cô ấy sống thật tốt." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
Mộ Hi không hiểu Nam Cung Diệu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986280/chuong-137-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.