🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Ngọc Sơn Bạc

Lúc này, kế hoạch được chuẩn bị rất lâu đã sớm bị anh vứt ra sau đầu, người phụ nữ trong lòng vẫn quan trọng hơn.

Nam Cung Diệu bắt lấy Âu Dương Hàn, hét lớn.

“Buông cô ấy ra, đây là người phụ nữ của tôi.” Nam Cung Diệu dùng lực rất mạnh cầm lấy cổ tay của Âu Dương Hàn, hận không thể bóp nát cổ tay của anh ta.

Mộ Hi giật giật.

“ Đứa nhỏ nghịch ngợn, ầm ĩ cái gì, người ta đang sáng tác, phiền chết được!” Không nghĩ tới sau đó Mộ Hi lại ngã ra sau, tiếp tục vù vù ngủ thiếp đi.

Hai người đàn ông cảm thấy trước mắt toàn là hắc tuyến, trên đầu còn có quạ bay qua.

Quác quác quác quác quác quác...

Âu Dương Hàn đứng lên, chăm chú nhìn vào Nam Cung Diệu, ánh mắt của người đàn ông này không hề có vẻ ôn nhu như lúc nãy, vừa rồi Nam Cung Diệu chú ý tới người đàn ông này cực kỳ ôn nhu, lúc hai người đối mặt với nhau, sâu trong mắt người đàn ông này hiện ra hắc ám, vẻ mặt thâm độc, bất quá Âu Dương Hàn đối mặt với khuôn mặt này cũng không biết thế nào đi!

Biểu cảm đã lạnh như băng, đôi mắt chim ưng hung ác đánh giá người đàn ông ở trước mặt.

“Cô ấy không phải người phụ nữ của anh, cô từng là người phụ nữ của tôi, cho nên bây giờ tôi muốn một lần nữa có được cô ấy.” Âu Dương Hàn tự tin nói.

“Hử? Nhìn anh chắc không có được đâu?” Nam Cung Diệu cảm thấy người đàn ông này tuy mang theo âm ngoan, nhưng ánh mắt khi nhìn Mộ Hi, đó là yêu, cho nên anh cảm thấy chưa bao giờ có nguy cơ!

Cũng vì tên đàn ông kia tự tin, vẫn là lo lắng tâm của Mộ Hi thuộc về ai?

“Còn chưa tới cuối cùng, nói câu này có phải quá sớm hay không?” Âu Dương Hàn vẫn tràn đầy tự tin nói.

“Chúng ta liền xem ai mới là người thắng sau cùng?” Nam Cung Diệu hoàn toàn bị ngạo khí của anh ta chọc giận, chỉ cần anh muốn người phụ nữ nào, không thể không chiếm được, anh tin tưởng Mộ Hi yêu anh, trước mắt thì cô ấy rõ ràng là vợ của mình, tại sao Âu Dương Hàn lại muốn cô?

Chuyện này càng ngày càng phức tạp, lại nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say, chắc chắn không sai, đó là Mộ Hi, chỉ là khuôn mặt không phải là mặt của Mộ Hi, hiện tại thì không có chứng cứ có thể chứng minh mọi chuyện, nhưng, anh sẽ vẫn điều tra, tìm được đáp án, nếu người đàn ông này dám nói dối, anh sẽ làm cho anh ta hối hận về quyết định của mình hôm nay!

Nam Cung Diệu lại nhìn về phía của tên đàn ông cuồng ngạo, lại dám ngang nhiên cướp đoạt vợ, chẳng lẽ anh ta cho rằng tà ma chỉ để trang trí!

Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ hối hận vì dám trêu chọc tà ma!

“Cha, cha nuôi, hai người đang làm gì?” Lâm Lâm đứng ở cửa nhìn hai người đàn ông to lớn cư nhiên lại đứng rất gần nhau, chẳng lẽ đàn ông cùng đàn ông cũng thích nhau?

“Lâm Lâm, con gọi anh ta là cái gì?” Nam Cung Diệu lấy một tay ôm Lâm Lâm vào trong ngực.

“Cha, vị suất ca này là cha nuôi của Lâm Lâm.” Lâm Lâm cười nói, hai cái tay nhỏ gắt gao ôm cổ của Nam Cung Diệu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nằm trên vai của Nam Cung Diệu, khiến Âu Dương Hàn nhìn rất ghen tị.

“Bản lĩnh của anh thật đúng là không nhỏ, lại có thể lôi kéo được con gái của tôi.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

“Con gái của anh? Anh có chứng cứ gì?” Âu Dương Hàn nhàn nhạt cười, anh lo lắng sẽ dọa Lâm Lâm sợ, cho nên vẻ mặt ôn hòa đi rất nhiều.

“Không cần bất kỳ chứng cứ gì.” Nam Cung Diệu nhìn Lâm Lâm nói.

“Tại sao?” Âu Dương Hàn dĩ nhiên là không tin.

“Không tiễn, con gái của tôi muốn nghỉ ngơi rồi.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn Âu Dương Hàn nói.

“Lâm Lâm, cha sẽ trở lại, tạm biệt...” Âu Dương Hàn hôn trên mặt của Lâm Lâm một cái.

“Cha nuôi, tạm biệt.” Lâm Lâm vẫy tay nói.

Cứ như vậy, sau khi Nam Cung Diệu nhìn Lâm Lâm ngủ, tự mình đi tới phòng của Mộ Hi, tắm qua loa một chút, bởi vì phòng của nơi này rất nhỏ, cảm giác không được tự nhiên, nhưng những thứ này đều đã không còn quan trọng, anh chỉ muốn được giống như người phụ nữ ngủ như chết trên giường kia, bị người ta viếng tang cũng không biết!

Cái tên Hàn Dương đáng chết kia như thế nào lại có thể ôm Mộ Hi? Mộ Hi không phải người phụ nữ tùy tiện, nhưng, vì cái gì mà luôn không ngừng đào hoa? Chẳng lẽ đây là ý trời nhắc cho anh nhớ phải trân quý người phụ nữ trước mắt, vẫn là ông trời đang làm khó anh?

Lúc nửa đêm, Mộ Hi cũng có dấu hiện tỉnh dậy, lại phát hiện một bàn tay của đàn ông đè nặng trên người cô.

Từ từ quay đầu lại nhìn.

“A - -”

Mộ Hi sợ tới mức ngã về phía sau, lập tức từ trên giường té xuống đất.

Nam Cung bước một bước tới, nhìn Mộ Hi ngồi ở dưới đất, ngây ngốc nhìn mình.

“Cái này nhất định là nằm mơ? Chắc chắn, Nam Cung Diệu đáng giận, Nam Cung Diệu thối tha, tên đàn ông xấu, Truyện được edit tại diendanlequydon kẻ lừa đảo đáng chết, trong mơ còn hù dọa người, nhất định là do chán ghét anh ta, cho nên trong mơ cũng vẫn mơ thấy anh ta!” Mộ Hi lãi nhãi bĩu môi sau đó lại trèo lên giường, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Nam Cung Diệu vẫn xem trước mắt là vợ yêu, người phụ nữ đáng ghét! Cư nhiên lại mắng chửi người, ai lại trêu chọc cô, lại khiến anh trở thành nơi trút giận!

“Không đúng, bây giờ không phải thức dậy rồi sao, tên đàn ông này như thế nào vẫn chưa đi?” Mộ Hi bỗng nhiên lại ngồi dậy, xoa xoa tóc, gãi gãi tai, vẻ mặt khó hiểu!

“Anh vì cái gì còn chưa đi?” Mộ Hi tới gần Nam Cung Diệu, trừng mắt, nhìn anh.

“...” Nam Cung Diệu không nói, không có bất kỳ biểu cảm gì nhìn Mộ Hi.

“A - - tôi biết rồi, anh bị mộng du, má ơi! Anh bị mộng du cũng có thể tìm đến đây? Cái này cũng có thể xảy ra sao?” Mộ Hi nhìn đồng hồ, con bà nó đã nửa đêm, không thể đưa anh ta trở về, quá muộn rồi!

“...” Nam Cung Diệu dự định tiếp tục giả vờ, anh thích nhìn vợ yêu bị đùa giỡn.

“Ngoan, ngoan, hôm nay liền ngủ đi, tuy nhiên giường hơi nhỏ, nhưng chỉ cần anh nằm yên, liền không ngã xuống đất.” Mộ Hi đem Nam Cung Diệu đặt ở trên giường, lo lắng anh lại chạy loạn.

Đêm nay Nam Cung Diệu rất mệt, vơ yêu đi ngủ quả thực là không gì sánh được, tay gắt gao ôm anh còn chưa tính, dưới chân còn đè nặng anh, Nam Cung Diệu đành phải chịu bị cô coi như cá mà ôm sít sao, khiến cho cả đêm còn phải bảo vệ tiểu đệ đệ của mình, bởi vì Mộ Hi luôn thích giẫm tới đá lui lung tung!

Buổi sáng.

Nam Cung Diệu mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên mặt đất, rất cao hứng, vợ yêu vẫn gắt gao ôm anh, giống như lo lắng anh chạy mất, hai chân Mộ Hi kẹp một chân của Nam Cung Diệu, một bàn tay thì để trên ngực của Nam Cung Diệu, mặt dựa ở trên người hắn, miệng vẫn chảy chảy nước miếng như trước đây.

Nam Cung Diệu định rời giường, chính xác mà nói là tách khỏi mặt đất, vợ yêu ôm ắp thật chặt, chẳng lẽ là cô lạnh, vì thế đưa ra một tay, cầm một tấm chăn, đem toàn bộ phủ lên trên hai người, chỉ có thể là hai người, bởi vì thiếu chút nữa là Mộ Hi đã bò lên người của Nam Cung Diệu.

Lúc này, cửa phòng được mở ra.

“Cha, hai người đây là đang làm gì? Trốn mèo?” Lâm Lâm cảm thấy chơi rất vui, vì từ từ chạy tới chui vào trong.

“Tránh ra, rất phiền..., A Dương, tránh ra, thật đáng ghét...” Mộ Hi lại mê sảng nói, Nam Cung Diệu cũng bắt đầu không có cảm giác, chính là câu nói A Dương sau cùng kia, khiến cho anh cực kỳ khó chịu, người phụ nữ này cũng đã không phải lần đầu kêu tên A Dương rồi!

Nam Cung Diệu nhìn Lâm Lâm cố gắng, đau lòng cho con gái, liền dọn cho bảo bối một cái khe hở, Lâm Lâm thuận lợi chui vào.

Tuy Nam Cung Diệu vừa rồi bị câu nói A Dương kia chọc đến tức giận, nhưng có con gái ở gần, không thể biểu lộ ra, cho nên trước tiên ghi nhớ món nợ này, về sau sẽ hướng người phụ nữ này đòi lại.

Anh cúi đầu nhìn hai bảo bối ở trong lòng, ngủ như lợn chết, đương nhiên là Tiểu trư ngọt ngào, còn lại, chính là tiểu thiên sứ đáng yêu.

Lâm Lâm rất không ngoan, sờ sờ nơi này sờ sờ nơi kia, Nam Cung Diệu sợ tới mức gắt gao khép chân lại, lo lắng tiểu gia hỏa này lại xem tới đó, tuy là mặc nội khố, nhưng độ cao của nơi đó vẫn không có cách nào che giấu được.

Mộ Hi bị Lâm Lâm sờ đến thức dậy, nhìn Nam Cung Diệu, nhìn Lâm Lâm.

“Anh, các người ở đây là làm gì? Gói bánh chưng sao?” Mộ Hi phát hiện một tấm chăn đưa ba người trùm cũng kín thật.

“Mẹ rất biết đùa.” Lâm Lâm vui vẻ nói.

“Ừ, phải không, đúng là mẹ nên đi nấu cơm rồi.” Mộ Hi nói xong chuẩn bị rời giường, nhưng chân không động đậy được, lúc này thành Nam Cung Diệu kẹp chân của Mộ Hi rồi.

Con gái ở gần, Mộ Hi lo lắng ảnh hưởng không tốt, không dám có động tác gì, chỉ hung hăng trừng mắt, người đàn ông này.

“Này, anh như thế nào lại ở đây?” Cuối cùng, Mộ Hi xấu hổ nói.

“Không biết.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

“Ừ..., đúng rồi.” Mộ Hi bỗng nhiên nghĩ tới, Nam Cung Diệu là mộng du mà tới.

“Cái kia, anh vẫn thật lợi hại, mộng du lại có thể tìm tới đây, thật không biết, trước kia anh mộng du đã đi tới những nơi nào?” Mộ Hi tò mò hỏi, người đàn ông này có thể hay không xuất hiện trên giường của người khác?

“Tôi mộng du, chỉ khi có em thì mới có thể phát tác!” Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, thực ra, nếu không phải lo lắng vợ yêu bị người ta đoạt đi, anh mới khẩn trương như vậy, chỉ là, bây giờ hình dáng của vợ yêu như vậy, mình lại không có cách nào chứng minh thân phận của Mộ Hi, cho nên hiện tại thì Nam Cung Diệu tìm chứng cứ trước, anh muốn để ý đến vợ cùng con gái của mình thật tốt.

Thế giới này có cướp, có kẻ trộm, thật đúng là chưa có gặp qua người cướp vợ cùng con gái của mình, bất quá người như vậy thì chắc chắn kết cục sẽ cực kỳ thảm, sau khi anh thu châu chấu liền nghỉ vài ngày!

Sở dĩ lần này Nam Cung Diệu không có sử dụng vũ lực, hoàn toàn là vì Mộ Hi cùng con gái, anh không nghĩ sẽ cứng rắn giữ lại cô, anh muốn Mộ Hi cam tâm tình nguyện ở lại bên anh, như vậy thì về sau Mộ Hi sẽ không còn muốn chạy trốn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.