“Con trai tranh đoạt bát cơm của anh lúc nào? Sao em không biết, ông xã, anh chưa ăn no cơm tối sao?” Mộ Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, đau lòng hỏi, vì cô nhìn thấy ông xã không giống như đang nói dối, chẳng lẽ còn chưa ăn cơm tối no sao?
“...” Nam Cung Diệu phát hiện vợ yêu không nhìn ra được chuyện kia, cảm giác trước mặt có vô số vạch đen rơi xuống, thật là phụ nữ ngốc, nhìn lều nhỏ của anh nhô lên, lại thêm giọng điệu của anh nữa, chẳng lẽ vợ yêu không có chút cảm giác nào, lòng tự ái của Nam Cung Diệu bị tổn thương!
“Đợi một chút, em đi nấu cơm cho anh ăn.” Sau khi Mộ Hi nói xong, ngây thơ chạy về phía nhà bếp, ai ngờ Nam Cung Diệu lại ôm mạnh trở về.
“Cô ngốc, ông xã đang đói bụng ở chỗ này, đói bụng muốn chết, đói bụng đến khó chịu, đói bụng đến phát điên này!” Nam Cung Diệu chỉ xuống phía dưới, đũng quần đã nhô lên cao, Mộ Hi bị dọa đến mức che miệng lại, không muốn cho mình phải thét lên, chẳng lẽ ông xã sinh bệnh rồi, vì sao lại biến thái đến như vậy, ánh mắt biến thái, phía dưới biến thái, mặt đỏ biến thái, người càng biến thái hơn, vì Mộ Hi đã bị Nam Cung Diệu ép vào tường mà gặm cắn.
“Ông xã, ông xã, ở đây không được, lỡ may có người đi vào thì sao?” Mộ Hi thở dốc nói, vì một bên thỏ trắng đã bị Nam Cung Diệu dùng một tay xoa nắn, cô thở dốc không nổi!
“Yên tâm, sẽ không có ai đến.” Nam Cung Diệu nói.
“Cha?” Lâm Lâm bập bẹ nói, thật ra Lâm Lâm xuống đây tìm thức ăn từ lâu, vô tình nghe được ba ba nói sẽ không có ai đến.
“Aaa... Bảo bối, sao con lại ở chỗ này?” Nam Cung Diệu giật mình.
“Lâm Lâm?” Mộ Hi hoảng hốt sửa sang lại quần áo đàng hoàng.
“Con đi tìm thức ăn.” Lâm Lâm đi về phía tủ lạnh ở bên cạnh.
“Bà xã, anh bị dọa, anh lo là sẽ có bóng ma, sau này không lên nổi!” Nam Cung Diệu dùng vẻ mặt cầu xin nói.
“Hóa ra Lâm Lâm đói sao, mẹ lấy đồ giúp con, con cầm lên phòng ăn đi.” Mộ Hi nhìn ông xã đáng thương mà đau lòng, vì vậy cô muốn đuổi Lâm Lâm về phòng.
“Cám ơn mẹ, con còm muốn cái đó.” Lâm Lâm ôm đồ ăn lên lầu.
“Ông xã, anh làm sao rồi?” Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu đang ngồi ở chỗ kia bưng một ly rượu đỏ lên cạn sạch trong một hơi.
“Thử xem mới biết được, bã xã giúp anh đi.” Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi cầu xin.
“Được, được rồi, để chứng minh anh không bị bóng ma, em làm là được.” Mộ Hi nói xong liền ngồi xổm xuống.
“Chúng ta ra ban công đi, đưng bật đèn lên.” Mộ Hi nói, bởi vì người bên cạnh cũng là người từng trải, ngoài ban công không có người đến, còn có chút an toàn, vì hai đứa bé đúng là xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi, không có chỗ nào chúng không tìm được.
“Thông minh.” Nam Cung Diệu kéo vợ yêu đi lên sân thượng, hai người kéo bức rèm ở phòng khách lên, như vậy người trong nhà sẽ không biết ngoài ban công còn có người.
Mộ Hi để cho Nam Cung Diệu nằm ở trên ghế sa lon ở bên ngoài, cô thì quỳ trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra xem vừa rồi ông xã có bị lưu lại bóng ma hay không.
Ai ngờ Mộ Hi vừa chạm vào chỗ kia, lập tức có phản ứng, Mộ Hi mỉm cười, biết Lão Nhị bình thường, vừa rồi bỗng nhiên Lâm Lâm xuất hiện, thật ra Mộ Hi rất lo lắng, vì chỗ đó của ông xã mềm đi ngay, bây giờ nhìn Lão Nhị có phản ứng, cô cũng yên lòng.
“Ông xã, nó rất bình thường, có phải em đã làm xong nhiệm vụ rồi phải không?” Mộ Hi rất ngượng ngùng, vì cô biết bây giờ Lão Nhị bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cô có cảm giác mình háo sắc, vì kiểm tra ông xã có bình thường hay không, vậy mà cô đi đùa giỡn lưu manh..., dùng cả tay, dùng luôn cả miệng, đúng là tay miệng đồng thời cùng sử dụng. Nhưng lại có kết quả rất tốt, chỉ một lúc đã cứng lên.
“Bà xã chữa cháy giúp anh đi, anh không nhịn nổi nữa, nhịn rất vất vả!” Nam Cung Diệu nói.
“Chán ghét.” Mộ Hi nhìn dáng vẻ Nam Cung Diệu mà muốn cười, dáng vẻ này đâu giống với đế vương giới buôn bán chứ, quả thật là dáng vẻ tám đời chưa chạm qua phụ nữ, hơn nữa còn là một người đàn ông đói khát!
“Được rồi, nhưng anh phải làm nhỏ một chút, không được làm cho em phải thét lên, nếu không thì không bàn nữa!” Mộ Hi cười nói, cô biết bây giờ cô nói gì thì ông xã cũng đồng ý, vì Lão Nhị không đợi được nữa á!
“Không có vấn đề gì, anh chặn miệng miễn phí giúp em, chắc chắn không làm cho vợ yêu phải thét lên.” Nam Cung Diệu nói xong liền cắn lên thỏ trắng bé nhỏ.
Cứ như vậy, trên ban công tràn ngập tình, tràn ngập yêu...
Vì đang ở trên ban công, nên Nam Cung Diệu không dám chơi quá lâu, miễn cưỡng phóng hỏa ra, thời gian ngắn hơn so với những lần chơi khác.
Sau khi xong việc, Mộ Hi tắm, sau đó quay về gian phòng bọn nhỏ ngủ thiếp đi, vì hôm nay là thứ hai, vì vậy cô ngủ cùng hai con.
“Mẹ, hôm nay mẹ kể chuyện xưa cho Lâm Lâm nghe được không?” Lâm Lâm quấn quýt lấy Mộ Hi nói.
“Được rồi, bảo bối đến đây, mẹ kể chuyện xưa cho con, lúc trước có một cô bé, bé cùng mẹ của bé, cùng sống chung một chỗ với em gái, dù cho trong nhà của mình rất nghèo nhưng vẫn ôm mơ ước lớn, chính là hi vọng sau khi mình lớn lên có thể tự phát hành album, vì cô bé rất yêu ca hát, còn nhớ các bạn bè đều trêu chọc cô, nói cô mơ mộng hão huyền, còn nói nếu cô ra album thì đợi kiếp sau đi! Nhưng mà, cô bé đó không từ bỏ, vì lí tưởng của bản thân, cũng vì ngôi nhà đó, cô luôn cố gắng hết mình, dù cô có nuôi sống được mẹ và em gái, nhưng mơ ước của cô bé vẫn không thực hiện được...” Mộ Hi lạc lõng nói, nghĩ thầm rằng mơ ước đời này của mình xem như đã ngâm nước nóng rồi!
Thật ra, sau khi Mộ Hi lên tiết học, thầy giáo có hỏi mỗi bạn học có mơ ước gì cho tương lai? Cô đã trả lời sau khi lớn lên muốn làm ca sĩ, còn muốn tự mình phát hành album, sau khi cô nói xong, các bạn xung quanh đều chê cười cô, nói cô có mơ làm minh tinh, còn nói cô đang nói chuyện hoang đường viển vong.
Mộ Hi thừa nhận mơ ước của mình không sai, nhưng mà, cô có suy nghĩ muốn làm ca sĩ, vì trong lòng cô có một tình yêu đối với việc ca hát, nhưng vì cuộc sống ép buộc, cô vì tiền mà vất vả, nay cuộc sống đã khá lên, cô vẫn không thể đường đường chính chính theo đuổi mơ ước của mình được, vì nhà Nam Cung không gánh nổi chuyện này, Nam Cung Diệu là người trong giới buôn bán, cũng có truyền thuyết anh là đế vương giới buôn bán, là tà ma trong giới hắc đạo khiến người e sợ, cũng vì là người như vậy, nên có vô số người theo giõi anh, chuẩn bị xem trò vui, Mộ Hi không thể để cho bọn họ có cơ hội này được, khiến cho Nam Cung Diệu vì cô mà trở thành trò cười.
Mộ Hi biết rõ ca hát không mất mặt, ra album lại càng không mất mặt nữa, nhưng chuyện mất mặt là, thanh danh của nhóm minh tinh trong ngành giải trí đều rất xấu, mỗi minh tinh ít nhiều gì đều có vài chuyện xấu, nói cách khác chính là có quy tắc ngầm gì đó!
Mộ Hi cũng không muốn đến lúc nào đó, vì truyền thông mà nhà Nam Cung, các con của cô gặp phải phiền toái cùng áp lực, nếu tương lai mình có thể ra album, những người kia sẽ nói cô dựa vào thế lực nhà Nam Cung mới có thể nổi danh, cô không muốn kết quả đó, Mộ Hi cũng hiểu, chỉ cân mình mở lời thì ông xã sẽ giúp mình, nhưng mà, Mộ Hi muốn tự mình cố gắng từng chút đi lên, không phải dựa vào người khác hoàn thành mơ ước của bản thân.
Vì vậy, Mộ Hi âm thầm quyết định tái nhậm chức, vì mơ ước của mình mà cố gắng phấn đấu.
Trong lúc Mộ Hi đang vạch kế hoạch là sao để hoàn thành mơ ước của bản thân, Nam Cung Diệu lại ở trên giường mà khổ não, phải nghĩ ra cách, nếu không thì giống như ngồi tù vậy, không có vợ yêu, đêm dài đằng đẵng, tịch mịch khó nhịn nổi!
Mặc dù con trai suy nghĩ cho gia đình, nhưng mà, thật sự anh không nhịn nổi á..., nhưng đối thủ lại là con trai anh, không thể cứng rắn được, không phải dựa vào đầu óc thì không thể đấu lại được con trai, nhưng con trai một chút lại lôi ông ngoại ra ức hiếp anh, luôn làm khó anh, mộ con trai thông minh tuyệt đỉnh đã khó đối phó, nay còn thêm lão cha của anh lại càng khó hơn, những năm buôn ba trong giới buôn bán, Nam Cung Diệu chưa từng buồn bực như bây giờ, hiện tại vì sinh hoạt của anh và bà xã mà khiến anh thấy khó khăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]