“Em không được phép quấy rối, nhớ kỹ chú cảnh sát là người tốt, anh tin tưởng chú cảnh sát sẽ làm cơm xong cho chúng ta ăn, Lâm Lâm lại đây.” Nam Nam lạnh lùng kéo Lâm Lâm đi qua, lại ngồi vào bàn cơm lần nữa.
“Anh, bọn họ muốn bắt mẹ đi, tại sao anh không đuổi bọn họ đi?” Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Nam Nam nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng.
“Em đừng sợ, mẹ không có làm chuyện xấu, ai dám bắt mẹ?” Nam Nam nhìn mấy người cảnh sát kia nói, lúc ấy, mặt mọi người liền biến sắc, không nghĩ tới tiểu nhân khó dây dưa, người lớn cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, khó trách ba mẹ của bọn chúng cũng không nói, thì ra đây là đang diễn trò, không phối hợp làm việc.
“Mộ tiểu thư, xin mời?” Trong đó một người đàn ông nói.
“Chú, xin đợi một chút, mẹ cháu không quen ăn cơm bên ngoài, cho mẹ ăn no rồi đi với mọi người cũng không muộn, hơn nữa mẹ con cũng không có làm chuyện xấu, cho dù đi với mấy người, cũng là phối hợp điều tra với các chú!” Nam Nam đứng lên lạnh lùng nói.
“Cháu, đây là cháu gây trở ngại công việc của chúng tôi, Diệu tổng, ngài đến nói vài lời?” Một người trong đó nhìn về phía Nam Cung Diệu.
“Con tôi nói là lời tôi cũng muốn nói, cô ấy không có phạm tội, cho dù đi với mấy người, cũng chỉ là phối hợp làm việc với mấy người, chẳng lẽ để cho người đói bụng đi với mấy ngươi sao?” Nam Cung Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/1986092/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.