"Anh là người hay là quỷ vậy?" Mộ Hi bị hành động của anh hù dọa, trong lòng tràn ngập lửa giận không thể nào phát tiết được, ngồi ở trên đùi anh đến một cử động cũng không dám, hung hăng trừng đôi mắt lạnh lùng kia, hận ánh mắt của mình không thể hóa thành mũi tên bắn kẻ tự cuồng này thành con nhím.
"Cô tỉnh lại đi, cô dùng ánh mắt cũng không giết được tôi." Nghênh đón đôi mắt cô, mặc dù vẫn mang cái kính quê mùa, nhưng bây giờ anh đã biết rõ đằng sau mắt kính là một gương mặt xinh đẹp.
"Tổng giám đốc hiểu lầm rồi, tôi là thư ký của anh, nào dám làm loại chuyện đó?" Mộ Hi biết rõ trước mắt phải thật ổn định, tỉnh táo.
Mười năm nay, chưa từng có người nào dám lấy mắt trừng anh như vậy, trong mắt cô gái này không có sợ hãi, khiếp đảm, còn mang theo một loại quật cường, cũng từ khi biết cô, lúc nào Mộ Hi cũng châm chọc anh, nói anh là cuồng tự kỷ! Tổng giám đốc ác ma, còn bóc lột người nghèo, còn dám không biết sống chết mắng anh là lưu manh! Khiến anh đáng giận là, anh vậy mà lần lượt tha thứ cho sự vô lễ của cô, giống như cuộc điện thoại cầu cứu kia, lúc ấy tức giận hận không thể ăn cô. Nhưng sau khi rời khỏi phòng họp, anh lại thấy buồn cười.
Đều nói mỗi người đều có một khắc tinh, chẳng lẽ cô chính là khắc tinh của anh? Khắc tinh bình tĩnh đến chậm.
Mộ Hi thấy anh không trả lời, chính mình cũng không biết phải làm sao, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/140466/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.