Lí Bình nghe xong, cố gắng đứng lên, vừa giãy dụa vừa nói:” Tôi .......... chân tôi không bị gãy, lỗ tai cũng không bị điếc .”
Nhưng A Phú thì coi như mình bị điếc, thờ ơ nhìn bà ta giãy dụa, Lí Bình không biết nên làm thế nào, vừa ra khỏi toilet đã thảm thiết kêu lên:“Thị trưởng Triệu, cứu mạng ........”
Lí Bình hướng mắt về phía mọi người, thị trưởng Triệu nghe tiếng kêuliền đi đến. Con trai Lưu Phong cùng con dâu Hàn Phỉ Phỉ của Lí Bìnhcũng đi theo.
Lưu Phong không biết chuyện gì xảy ra, nhìn A Phú đang ôm mẹ mình, lạnh lùng quát: “Buông mẹ tôi ra.”
Hàn Phỉ Phỉ thấy phía sau A Phủ là Thượng Quan Sở, mặt nhất thời đenlại, khẽ kéo góc áo Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “ Mẹ có thể đã đắc tội với Sở thiếu .” Phải biết rằng, ngoại trừ Thượng Quan Sở, không ai trongthành phố A quyền quý này dám ở ngay trước mặt thị trưởng Triệu náoloạn.
Thị trưởng Triệu cũng đoán được vài phần, liền cười với Thượng Quan Sở,“Sở thiếu, phát sinh chuyện gì vậy? Ai làm anh mất hứng à?” Thị trưởngTriệu lạnh lùng nhìn A Phú đang ôm Lí Bình, trong lòng thầm mắng Lí Bình không sợ chết, phải biết ông làm thị trưởng cũng phải kiêng dè ThượngQuan Sở vài phần, làm Thượng Quan Sở mất hứng ngay cả ông cũng khôngđược tha.
Lí Bình khóc sướt mướt, nói:”Thị trưởng Triệu, cứu mạng ............ bọn họ ... bọn họ .............”
Thượng Quan Sở bình thản nhìn thị trưởng Triệu, “Thị trưởng Triệu, hômnay là ngày đại thọ của ngài, tôi coi trọng ngài, trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2016104/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.