Trời vừa tờ mờ sáng.
"Sở ca ca, mở cửa đi, Sở ca ca." Giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển của Dịch Hiểu Huyên bay đến vào phòng Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh vẫn còn mơ màng mắt nhắm mắt mở, thản nhiên nói: "Tìm anh kìa, có ra xem hay không?"
"Cho cô ta vào đi." Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh, hy vọng có thểnhìn thấy điều hắn muốn trên mặt cô. Nhưng lại thất vọng, Diệp ThanhLinh không có biểu cảm gì, chỉ là lười biếng đứng lên, rời giường ra mởcửa.
Cửa vừa mở ra, Dịch Hiểu Huyên liền nhanh chóng tiến vào, đi về phía Thượng Quan Sở.
"Dừng lại!" Thượng Quan Sở nhíu mày, kêu Dịch Hiểu Huyên như sắp nhào vào lòng mình đứng lại.
Dịch Hiểu Huyên dừng gấp, thiếu chút nữa không đứng vững, lảo đảo bướcthêm vài bước mới dừng hẳn. Đôi mắt long lanh trực trào nước chăm chúnhìn hắn: "Sở ca ca bị thương à? Có nghiêm trọng không? Có đau không?"
Thượng Quan Sở cũng không thấy lạ khi Dịch Hiểu Huyên biết hắn bịthương, làm mặt lạnh, lãnh đạm nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng. Không có việc gì, cô về đi."
Diệp Thanh Linh không ngủ đủ, mặt mày ủ rũ, chậm rãi, thong thả trở về giường, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Dịch Hiểu Huyên trừng mắt to như cái chuông đồng (so sánh thiệt ghê>.
Diệp Thanh Linh chỉ để ý ngủ, mặc kệ mọi nghi vấn lớn nhỏ của Dịch HiểuHuyên. Thượng Quan Sở gật đầu cam chịu, thản nhiên nói: "Thanh Linh làbà xã tương lai của tôi, chúng tôi đương nhiên là ngủ cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2016097/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.