"Nhưng anh không yêu cô ấy, anh chỉ coi cô ấy như em gái thôi. Cả đời này anh chỉ yêu duy nhất một người chính là em, Diệp Thanh Linh." Thượng QuanSở vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở dường như đã trở lại bình thường, thản nhiên cười nói: "Tôi tin."
"Thật chứ?" Được Diệp Thanh Linh tín nhiệm vô điều kiện như vậy ThượngQuan Sở thấy cảm động không thôi, trong mắt thậm chí còn lóe lên nướcmắt hạnh phúc.
"Tôi tin rằng, sự việc không đơn giản như vậy." Ánh mắt Diệp Thanh Linhdấu đi ý cười trong lòng, lông mi hơi run rẩy, sắc mặt vô cùng bìnhtĩnh.
Nhất thời, Thượng Quan Sở có cảm giác như từ đám mây cao ngã xuống đất,dở khóc dở cười nhìn cô gái vô cùng bình tĩnh kia, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Em còn biết gì nữa?"
"Lấy tính cách của anh, Giai Tình đã đâm chết bác, anh sẽ không để GiaiTình sống dễ chịu mới phải?" Tuy cô ở chung với hắn không lâu lắm, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Thượng Quan Sở là người có thù ắt báo.
"Em thật hiểu anh, Thanh Linh!" Thượng Quan Sở cười sang sảng, "Triệu Tử Khiên cùng Giai Tình cũng không có đâm chết bác, nhưng khiến chân báctàn phế. Anh không phái sát thủ đến tìm Giai Tình, chỉ tống cô ta lênmáy bay ra nước ngoài, để cô ta tự sinh tự diệt."
"Bác anh mất như thế nào?" Diệp Thanh Linh tò mò hỏi.
"Tự sát." Ánh mắt Thượng Quan Sở đột nhiên ảm đạm, từ chiếc túi mangtheo bên người lấy ra một thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2016082/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.