Chương trước
Chương sau
Sở thiếu gia vô cùng cao hứng, khẽ kéo nhẹ một cái, đã kéo thân thể nhở nhắn của nàng ôm vào trong ngực. Tiếp theo tay bắt đầu không an phận bắt đầu giúp nàng cởi quần áo “Tự tôi biết cởi." Diệp Thanh Linh đẩy hắn ra. "Để anh giúp em!" Hắn cười gian xảo, tựa sát vào cô, ở trên người cô lung tung sờ soạng. Diệp Thanh Linh cũng không tiếp tục chống đẩy, cũng đã kết hôn, giữa vợ chồng, chuyện phòng the đương nhiên là không thể thiếu. Tuy nói là nói như thế, nhưng muốn cô không khẩn trương cũng bảo trì trấn định vẫn là rất khó. Kỳ thật Thượng Quan Sở cũng rất khẩn trương, tuy nói gần đây bọn họ mỗi ngày đồng giường mà ngủ, nhưng chưa bao giờ quá thân mật như vậy, đừng nói tâm lí khẩn trương, tim đập cũng không quy tắc loạn nhảy dựng lên. Sau một trận lung tung sờ soạng, thì nút áo cũng đã bị bung ra. Thấy cô vẫn có vẻ mặt đạm mạc, Thượng Quan Sở nhìn cô cười, bộ dáng rất yêu nghiệt, chói mắt lại mang theo vẻ tà ý. Hắn dán sát vào cô, môi áp lên môi cô, không đợi cô phản ứng, liền giữ lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, tiếp theo liền giữ lấy cắn cắn cuồng loạn. Tay hắn đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, nhanh chóng cởi bỏ hết. Quần áo đều cởi bỏ hết, cô không còn trói buộc, cô giống bị kinh hoảng, dùng sức đẩy hắn ra, thanh âm lạnh lùng nói: "Đi tắm trước!" Trong bồn tắm mà làm chuyện đó, cô không tiếp nhận được. Thượng Quan Sở dục hỏa đã sớm dấy lên, cảm thấy một thân khô nóng khó có thể giải trừ, bất đắc dĩ nhìn Diệp Thanh Linh sau một lúc lâu, khẽ cong khóe môi, sủng nịch cười nói: "Đều nghe lời em." Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhàng, nhưng vừa thấy mình toàn thân lõa lồ đứng trước mặt hắn, mặt vẫn đỏ bừng, nôn nóng giấu đi thẹn thùng. Bắt đầu tắm lung tung cho mình, liền vội vàng đứng dậy rời khỏi bồn tắm, lấy áo choàng tắm khoác lên mình rồi ra khỏi phòng tắm. Thượng Quan Sở vốn định giữ cô lại, nhưng nghĩ do cô đồng ý nên mới nôn nóng như vậy, cũng nhanh chóng tắm rửa rồi khoác áo choàng tắm ra ngoài. Diệp Thanh Linh đã thay áo ngủ, sau đó đắp chăn, tính ngủ. Thượng Quan Sở nhìn cô nghiêng người trên giường lấy tay nắm eo nhỏ của cô, rất tự nhiên mà dựa đầu vào cô, ở bên tai cô khẽ cắn nhẹ nhàng, đôi môi mỏng cùng môi cô dây dưa, hơi thở ấm áp dừng trên đường cong duyên dáng của cổ cô. Tiếp theo nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng." Lúc này hắn nhớ tới thời gian ở biệt thự Minh Nguyệt sơn, cô mắng hắn là khốn kiếp, nhất định là lần trước hắn chưa đủ nhẹ nhàng mà làm đau cô. Diệp Thanh Linh bị hơi thở ấm ấp của hắn làm cho tê dại, theo bản năng muốn tránh né, lại không ngờ rằng, cô càng trốn, hắn liền tiến thêm một bước, giống như hắn với quần áo của cô như hình với bóng. Diệp Thanh Linh đơn giản không hề tránh né, giật giật thân thể nằm thẳng, mở to hai mắt nhìn hắn, cô muốn nhìn thử xem hắn muốn làm cái gì? Cô nhìn hắn như vậy, ngược lại hắn có chút không thích ứng, làm ra vẻ lạnh trầm ta mệnh lệnh "Nhắm mắt lại." Cô làm bộ như không có nghe, còn làm mặt lạnh nhìn hắn một cái, nói nghiêm túc: "Muốn làm gì cũng được, chẳng qua em muốn nhìn anh làm như thế nào." Nghe xong, hắn nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Không bằng anh lấy máy quay quay chúng ta nhé?" Diệp Thanh Linh hoảng sợ, cái người này, nói chuyện luôn không biết xấu hổ. Cô không hứng thú nhìn hắn, cũng không nói, nhìn vài giây rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Lại là bộ dáng bị bắt buộc kia, Thượng Quan Sở không khỏi cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó áp lên thân thể mềm mại của cô. Hắn thực ôn nhu, hôn rất nhẹ như bảo bối lên từng chỗ trên thân thể cô. Đụng chạm thân mật như vậy làm cô không ngừng run rẩy, như ẩn nhẫn, lại như hưởng thụ. Thật lâu sau, cô chậm rãi, bắt đầu đáp lại hắn, hắn rất vừa lòng nở nụ cười. Tiếp theo lại cố gắng khiêu khích. Tiếp theo cô hừ nhẹ một tiếng, bọn họ dung hợp cùng một chỗ. Hắn thực ra sức vận động, mà cô chỉ có thể yên lặng thừa nhận, cô không biết rốt cuộc bị hắn ép buộc bao lâu, cô chỉ biết là rất mệt mỏi thực mệt mỏi, rất muốn ngủ. Đến khi thỏa mãn, Thượng Quan Sở lẳng lặng nhìn cô mang vẻ mặt có chút hồng nhuận, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn rồi mới ôm cô vào lòng nặng nề ngủ. Diệp Thanh Linh hiển nhiên là mệt muốn chết rồi, buổi sáng 8 giờ vẫn chưa tỉnh, mà Thượng Quan Sở trải qua nghỉ ngơi, cả người tinh thần sảng khoái. Thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại, mình cũng không muốn rời giường, lấy tay chống đầu dậy nhìn cô ngủ. Nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, cánh môi hồng, thân thể hắn lại khô nóng, hạ thân lại có phản ứng. Thượng Quan Sở có chút ảo não với phản ứng của mình, lại không đành lòng ép buộc cô lần nữa, liền nghĩ chỉ cần hôn một chút thì tốt rồi. Nghĩ vậy liền cúi đầu hôn lên môi của cô. Cảm nhận một mùi hương xông vào mũi, hắn không buông tha, càng tiến thêm một bước đòi lấy. "Ngô." Vốn dĩ người đang ngủ say liền mở to mắt, ánh mắt mông lung nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô. Thượng Quan Sở thấy cô tỉnh lại, cũng không buông đôi môi đỏ mọng mê người của cô. Hắc hắc cười nói: "Tỉnh." Cô gật gật đầu, nhìn hắn hỏi: "Anh đang làm gì thế?" Tên này không phải lại muốn làm chuyện đó nữa chứ, tối qua cô bị ép buộc một đêm toàn thân chỗ nào cũng đau nhức không thôi. Hắn nhìn cô, cười nói: "Thanh Linh, chúng ta có nên thương lượng chút không?" "Không thương lượng." Đừng tưởng rằng cô không biết tâm địa gian xảo này, muốn thương lượng rồi sẽ ép buộc cô luôn sao? "Vợ ơi, sao em có thể như vậy với chồng được." Thượng Quan Sở sửa cách gọi lại gọi Diệp Thanh Linh là vợ, vẻ mặt vừa bất mãn vừa đáng thương nhìn cô. "Kiềm chế, hiểu không?" Nếu như hắn không biết kiềm chế, cô có thể sống nổi hay không. "Không hiểu." Hắn giả ngu, nói xong liền áp lên thân thể của cô. Cô không có nửa điểm khí lực để đẩy hắn, chỉ mặc hắn đè lên như vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Mắt lạnh của cô, hắn làm như không thấy rồi lại hôn lên môi cô. Tay lại sờ loạn lung tung trên người cô. Khi hắn tay tiếp xúc đến cô cô mới nhận ra là mình không có mặc quần áo, trần như nhộng, không phải là làm cho hắn càng muốn làm gì thì làm sao? Hôn nửa ngày, cô một chút phản ứng cũng không có. Cô gắt gao cắn răng, hắn là một chút tiến bộ cũng không có. Thấy đốt lửa không thành, hắn bực mình ngồi dậy nói: "Vợ à, em đáp lại anh một chút được không?" "Không được." Cô lạnh nghiêm mặt nói. Thượng Quan Sở không có biện pháp chỉ có thể thỏa hiệp, đứng dậy mặc quần áo rồi vào phòng tắm sửa soạn. Hai người sửa soạn xong lại xuống lầu dùng bữa sáng. "Diệp Thanh Linh, cô là loại đàn bà thấy tiền sáng mắt, cô gả cho anh tôi vì tiền, cô lừa gạt tình cảm của anh tôi, cô nhất định sẽ chết không tử tế." Vừa xuống lầu, chỉ thấy Giai Tình từ bên ngoài vọt vào, chỉ vào mặt Diệp Thanh Linh mắng thật lớn. Diệp Thanh Linh không để ý tới cô ta, tùy ý dắt tay Thượng Quan Sở, xuống lầu sau đó chậm rãi đi đến nhà ăn dùng bữa sáng. Thượng Quan Sở khinh nhíu mi lại nói, "Ngô Vân, đưa Giai Tình trở về Minh Nguyệt sơn, nếu như cô ta lại xuất hiện ở Diệp gia, về sau cậu cũng ở lại Minh Nguyệt sơn đừng đến đây nữa." "Vâng." Ngô Vân vẻ mặt vặn vẹo, lần này để Giai Tình chạy đến đây gây sự là hắn quản lý không tốt, hắn quên dặn dò cấp dưới, dù như thế nào cũng không được để Giai Tình rời khỏi Minh Nguyệt sơn. Ngô Vân phất tay một cái, hai tên thủ hạ đã phối hợp bắt Giai Tình ra khỏi Diệp gia, dù cho cô ta có mắng chửi như thế nào cũng không có ai để ý. Giai Tình vừa ra khỏi cửa, thấy có vài người từ ngoài tiến vào. "Thượng Quan, xảy ra chuyện gì? Giai Tình làm sao vậy?" Kim Thành Vũ bộ dáng không kiềm chế được, ngồi đối diện Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở híp mắt đánh giá. Nhìn trên cổ Diệp Thanh Linh có dấu hơi hơi hồng nói: "Thượng Quan thật không biết thương hoa tiếc ngoc, đem làn da mềm mại của Diệp tiểu thư chà đạp như vậy." Lúc này Thượng Quan Sở mới nhìn đến dấu hôn trên cổ của Diệp Thanh Linh, rất đắc ý nói: "Đây chính dấu ấn riệng của tôi không phải là chà đạp?" Diệp Thanh Linh mất tự nhiên kéo cổ áo, che dấu vết xanh tím trên cổ. Lúc này Mễ Lam Nhi đi tới, lấy khăn quàng cổ đưa cho Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh cảm kích nhìn Mễ Lam Nhi một cái, nói: "Cám ơn." Tiếp theo xem như chuyện gì cũng không phát sinh cúi đầu dùng cơm. Dịch Hiểu Huyên vốn dĩ vừa vào cửa liền muốn nhào vào trong lòng Thượng Quan Sở, nhưng cô ta vẫn còn chưa kịp mở miệng, đã bị Dịch Thiếu Kiệt kéo lại, hơn nữa còn dùng tay ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn líu ríu không ngừng của cô. Dịch Hiểu Huyên dùng sức bỏ kiềm chế của Dịch Thiếu Kiệt ra, một lòng muốn chui vào trong lòng Thượng Quan Sở, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói: "Sở ca ca, sao anh lại kết hôn? Em làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!" Nói xong thật đúng là có vài giọt lệ rơi xuống. Dịch Thiếu Kiệt bị dọa đến, không nghĩ tới em gái mình lại có tình cảm đối với Thượng Quan Sở sâu như thế, có chút đau lòng Dịch Hiểu Huyên nói: "Hiểu Huyên không được gây sự, Sở ca ca của em đã kết hôn rồi, không thể thay đổi được." Đừng nói là đã kết hôn, cũng không thể thay đổi. Phải biết rằng chỉ cần Thượng Quan Sở đã nhận định thì không thể thay đổi, em gái mình như vậy chỉ càng làm Thượng Quan Sở chán ghét. Lúc này Khương Thừa đi vào, nhìn Dịch Hiểu Huyên bộ dáng thương tâm rơi lệ, sắc mặt tái nhợt. "Không, em muốn Sở ca ca, Sở ca ca là của em, của em." Dịch Hiểu Huyên nổi điên đẩy Dịch Thiếu Kiệt ra, con mắt đầy hận ý nhìn Dịch Thiếu Kiệt, tiếp theo nhằm phía Diệp Thanh Linh mà giơ móng vuốt, "Là cô cướp Sở ca ca đi, cô lấy Sở ca ca đi, Cô là đàn bà hư hỏng, cướp Sở ca ca đi." Thượng Quan Sở cùng những người khác không ngờ Dịch Hiểu Huyên sẽ điên lên mà tấn công Diệp Thanh Linh, vốn dĩ đang ăn cơm Diệp Thanh Linh nghe Dịch Hiểu Huyên ra tiếng mà có chút phòng bị, nghiêng nghười đi để tránh, nhưng tay vẫn bị Dịch Hiểu Huyên cào trúng vài vết chảy máu. May mắn Thượng Quan Sở đúng lúc tiến lên ngăn cản, Dịch Thiếu Kiệt cùng Khương Thừa cũng đúng lúc kéo Dịch Hiểu Huyên nổi điên lại, Diệp Thanh Linh bị thương cũng không nặng. Nhưng nhìn thấy mu bàn tay trắng noãn của Diệp Thanh Linh có vài vết máu, sắc mặt Thượng Quan Sở nhất thời âm trầm, ngữ khí lạnh như băng, "Dịch Thiếu Kiệt." Dịch Thiếu Kiệt biến sắc, thân thể không khỏi run một chút, nói: "Sở thiếu, à... Thực xin lỗi, tôi mang em gái mình trở về, sẽ không để xuất hiện ở Diệp gia." Dịch Hiểu Huyên mặc dù bị Dịch Thiếu Kiệt cùng Khương Thừa kiềm chế, nhưng vẫn là hướng đối diên kêu to, tay chân vung loạn. Thượng Quan Sở coi như vừa lòng phương pháp xử lý của Dịch Thiếu Kiệt, nghiêm mặt lạnh lùng gật đầu nói: "Mang cô ấy trở về đi." Thượng Quan Sở dứt lời, chỉ nghe Dịch Hiểu Huyên la lên một tiếng, ngất đi. Dịch Thiếu Kiệt cùng Khương Thừa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Dịch Thiếu Kiệt khom người ôm lấy em gái muốn để Khương Thừa chữa trị. "Đi đâu?" Thượng Quan Sở lạnh lùng nói. Dịch Thiếu Kiệt dừng bước chân lại, biết Thượng Quan Sở không cho em mình ở lại Diệp gia, lại khó xử nói: "Để em ấy tỉnh lại rồi đi có được không?" "Không được." Thượng Quan Sở không có nửa điểm cảm tình, nghĩ đến Dịch Hiểu Huyên làm Diệp Thanh Linh bị thương, đúng là rất muốn giết người. Khương Thừa cũng muốn mở miệng cầu xin, lúc này Diệp Thanh Linh lại đúng lúc mở miệng nói: "Khương Thừa cũng đến Dịch gia đi!" "Sở thiếu." Tất cả mọi người đều mở miệng cầu tình. "Trở về Dịch gia." Thanh âm của Thượng Quan Sở càng thêm trầm lạnh. "Diệp tiểu thư." Mọi người lại đem hy vọng đặt trên người Thanh Linh. Diệp Thanh Linh im lặng một lát, nhìn Thượng Quan Sở thản nhiên nói: "Hết thảy đều nghe anh ta an bài." Cô cũng không ngốc mà đem người tổn thương mình giữ lại. Dịch Thiếu Kiệt thấy cầu xin vô ích, ôm Dịch Hiểu Huyên đang ngất ra ngoài, Khương Thừa thất vọng nhìn Thượng Quan Sở, lòng như lửa đốt đi theo. Anh em Dịch gia vừa đi, Kim Thành Vũ dạt dào hứng thú nhìn ý chí sắt đá của Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh nói: "Thượng Quan làm như vậy là có nguyên nhân khác chứ!" "Không có." Thượng Quan Sở nghiêm mặt lập tức đáp lại. "Ừm, đã rõ." Kim Thành Vũ vẻ mặt hiểu rõ, không thèm nhắc lại, chỉ là nghiêng đầu tự suy nghĩ. Không lâu sau, bác sĩ Bạch xử lý vết thương của Diệp Thanh Linh xong. Lúc rời đi còn dặn mỗi ngày phải thay thuốc. Bác sĩ Bạch rời đi không lâu, Diệp gia có mấy chục chiếc xe xuất hiện. Diệp Thanh Linh đứng trước cửa sổ của thư phòng thản nhiên nói: "Hiện tại Diệp gia là tôi làm chủ hay các người làm chủ?" "Đương nhiên là Thanh Linh làm chủ." Thượng Quan Sở không chút suy nghĩ trả lời. "Tôi không muốn bọn họ tiến vào Diệp gia." Ý là nói, khách của hắn tự xử lý, có thể ở Minh Nguyệt sơn củaThượng Quan gia, cũng có thể ở bên ngoài biệt thự Diệp gia, nhưng không thể vào Diệp gia nửa bước. Thượng Quan Sở cầm lấy điện thoại nói: "Tô Phi, xử lý người ngoài cửa. Mười phút sau tôi không muốn thấy họ xuất hiện ngoài cửa Diệp gia nữa." "Vâng." Vốn dĩ còn muốn cùng Kim Thành Vũ thảo luận muốn xử lý bọn quyền quý Thành phố A như thế nào, Tô Phi tiếp mệnh lệnh sau một phút đồng hồ, liền cùng Kim Thành Vũ xuất hiện phía trước chủ nhân mấy chục chiếc xe kia. Thấy Tô Phi cùng Kim Thành Vũ vừa ra tới, bọn quyền quý Thành phố A kia vây quanh bọn họ, đều nói, đến cung chúc Sở thiếu tân hôn vui vẻ. Hơn nữa mỗi người đem đến những lễ vật giá trị xa xỉ. Tô Phi sai người đem này lễ vật nhận lấy, sau đó vẻ mặt cứng nhắc cười, nói: "Có việc muốn cùng tôi bàn, mời đến Minh Nguyệt hội sở." Minh Nguyệt hội sở ở khu phố trung tâm Thành phố A, cũng là sản nghiệp của Thượng Quan Sở, đến hội sở đều là người của hắc thị. Mà Kim Thành Vũ cũng cười nói: "Muốn cùng tôi hợp tác, có thể đến tập đoàn Kim Vũ của tôi." Hắn sáng sớm nhận được điện thoại củaTô Phi, đã biết Tô Phi muốn hắn đến xử lý giúp người muốn dùng quan hệ leo lên. Mọi người vừa nghe, vẻ mặt cườitươi như hoa, không đến mười phút liền đi theo Tô Phi cùng Kim Thành Vũ rời khỏi biệt thự Diệp gia. Nhìn Tô Phi cùng Kim Thành Vũ vài phần liền thu phục bọn quạ đen đáng ghét kia, Thượng Quan Sở vừa lòng cười nói: "Thanh Linh vừa lòng chưa?" "Còn nữa, không biết có lễ vật gì." Diệp Thanh Linh nhìn phải mười mấy người mới ôm hết lễ vật vào Diệp gia nói. "Đi xem chẳng phải sẽ biết sao." Thượng Quan Sở nắm tay không bị thương của Diệp Thanh Linh nói: "Vợ, chúng ta đi xuống lầu." Hắn bỗng nhiên kêu vợ, nghe được Diệp Thanh Linh không biết có vị gì, sắc mặt hiện vài phần không khỏe. Ngữ khí lạnh nhạt, nói: "Lễ vật có thể bán không?" "Chúng ta thiếu tiền sao?" Thượng Quan Sở mặt đạm mạc hỏi. "Không thiếu." Diệp Thanh Linh cụp mắt nhẹ giọng trả lời. "Không thiếu vì sao lại bán lễ vật?" Thượng Quan Sở không rõ rốt cuộc cô muốn gì. "Nhiều lắm, chiếm diện tích." Diệp Thanh Linh nghiêm trang nói. Câu trả lời này hoàn toàn không hề ăn khớp, cười nói: "Tùy em." Tuy nói hắn không rõ vì sao cô muốn bán lễ vật. Tiền không hề tốn chỗ, nhưng lễ vật thì khác, hơn nữa còn dễ dàng bảo quản. Chẳng qua hắn vẫn là rất bội phục phương thức thư duy của cô. Kết quả Diệp Thanh Linh thật sự những lễ vật này đi bán, thu hoạch ngoài ý muốn được số tiền không nhò. Hôn lễ dự định một tháng sau. Vết thương trên tay Diệp Thanh Linh đã tốt lắm, Thượng Quan Sở liền vui vẻ rạo rực túm cô đi chụp ảnh kết hôn. Hai người bọn họ vừa lên xe, Nhạc Nhạc liền theo sát sau nhảy lên xe. "Chúng tôi đi chụp kết hôn, anh đi xem cái gì." Thượng Quan Sở liếc mắt Nhạc Nhạc một cái nói. "Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên bọn họ cũng đi, nhưng anh cũng đâu có ý kiến." Đấu võ mồm, tựa hồ thành phương thức trao đổi duy nhất của Nhạc Nhạc cùng Thượng Quan Sở. "Mễ Lam Nhi là trợ lý của Thanh Linh." Thượng Quan Sở trả lời. "Tôi là chị em tốt của Thanh Linh." Nhạc Nhạc khinh thường nhìn Thượng Quan Sở một cái. Thầm nghĩ, chị em tốt thế nào cũng hơn trợ lý. "Đi theo giúp vui cũng được nhưng nhớ rõ không được quấy rối." Thượng Quan Sở cảm thấy lần này Nhạc Nhạc đi theo bọn họ, vì muốn quấy rối. "Hừ! Liên quan gì đến anh." Nhạc Nhạc hiển nhiên không đem cảnh cáo của Thượng Quan Sở để ở trong lòng, không quấy rối, chỉ xem các người chụp ảnh cưới có gì vui. Nơi tốt nhất chụp ảnh kết hôn đương nhiên chính là Minh Nguyệt sơn. Vừa đến Minh Nguyệt sơn, Thượng Quan Sở liền dặn dò Ngô Vân trông giữ Giai Tình nghiêm hơn, đừng để cho Giai Tình ra khỏi phòng cửa nửa bước. Lần trước đến Minh Nguyệt sơn, Diệp Thanh Linh chỉ nhớ rõ Thượng Quan trạch kia như một tòa cung điện, giống như tòa thành của vua chúa. Đối với các kiến trúc khác cô không nhớ rõ. Minh Nguyệt sơn như một cái thành trấn lớn, chỗ bọn họ đi chụp ảnh kết hôn lần này ở cách Thượng Quan trạch một khoảng cách, kỳ thật không cần lo lắng Giai Tình đến quấy rối, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Thượng Quan Sở vẫn là muốn Ngô Vân đem Giai Tình trông giữ tốt. Thượng Quan Sở thật không ngờ Giai Tình chưa có tới quấy rối, có thể có người danh chính ngôn thuận quấy rối lúc bọn họ chụp hình. Người này chính là Nhạc Nhạc. Bọn họ mặc kệ đi đến nơi nào, Nhạc Nhạc sẽ đi theo nơi đó. Nghiễm nhiên thành cái bóng của Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh. Hai tiếng qua cũng không có bức nào được, nguyên nhân là bức nào cũng có Nhạc Nhạc hết. Thượng Quan Sở tức giận đến muốn giết người, mà Diệp Thanh Linh cũng rất bình tĩnh nói: "Chụp được rất tốt, bối cảnh có Nhạc Nhạc có vẻ càng thêm sinh động." Nghe xong Diệp Thanh Linh nói, Thượng Quan Sở đầu đầy hắc tuyến, nhắc nhở nói: "Thanh Linh đây là hình kết hôn của chúng ta, không nên có người thứ ba." Diệp Thanh Linh thật sự đồng ý gật đầu nói: "Như vậy Mễ Lam Nhi các người đều đến chụp chung đi." "..." Thượng Quan Sở cảm thấy một đám quạ đen trên đầu, hắn cũng đâu có nói là cho bốn năm người đến chụp chung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.