"Vâng, cháu là Linh Linh." Đối mặt với hai bà cụ đã tám mươi tuổi, DiệpThanh Linh không còn lộ vẻ lạnh lùng như trước kia, mà là luôn tươicười.
Thượng Quan Sở không khỏi bị tươi cười kia mê hoặc, ngơ ngác nhìn hồilâu mới lấy lại được thần trí, nói: "Hai bà còn có thể nhận ra ThanhLinh sao?"
Việc này quả thật không thể tin được, theo cô kể, khi đó cô mới ba tuổi, tới giờ cũng hơn hai mươi năm.
"Con bé này giống mẹ như đúc." Cụ bà Kim gia cười nói, cùng cụ bà Dịch gia dắt bọn họ đến ngôi biệt thự Tiểu Dương nghĩ ngơi.
Sau khi biết Diệp Thanh Linh chính là vợ của Thượng Quan Sở, hai cụ bà càng thêm vui vẻ, còn nói là duyên phận trời ban.
Thượng Quan Sở vừa nghe liền cười đến nỗi mắt híp lại thành một hàng,hết hàn huyên ân cần hỏi han, lại hỏi về chuyện của mẹ Diệp Thanh Linh.
"Dịch bà bà đã bao lâu không về thăm Thiếu Kiệt cùng Hiểu Huyên?" Thượng Quan Sở uống trà, vẻ mặt tươi cười nói việc nhà.
Dịch cụ bà thật sự quên tính thời gian, nói: "Năm tháng." Trả lời xonglại suy nghĩ, cảm thấy Tiểu Bồ Đào sẽ không vô cớ mà hỏi cái chuyệnnày, liền hỏi: "Có phải thằng nhóc Thiếu Kiệt kia lại không nghe lời?"
"Không phải." Thượng Quan Sở vẫn là cười tươi.
"Thằng nhóc kia gặp rắc rối à? Xem ta lột da nó ra." Dịch cụ bà hùng hổ nói, vén cả tay áo.
Thượng Quan Sở cười cười, nói: "Thiếu Kiệt tốt lắm, chẳng qua bệnh của Hiểu Huyên hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2016044/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.