Thấy cô thật sự tức giận, nhắm hai mắt lại như dang chờ chết. Thượng Quan Sở ngừng tay, nói:" Đừng tức giận, anh không xem nữa."
" Thật chứ?" Cô không thể tin được, mở mắt ra nhìn anh muốn xác nhận một lần nữa.
" Thật sự." Anh giơ tay lên thề.
Diệp Thanh Linh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói:" Vậy thì đi ngủ thôi!"
" Anh ôm em ngủ được không?" Sợ cô lại tức giận, anh hỏi thăm dò.
Nhìn thấy bộ dáng anh cẩn thận hỏi ý của cô như vậy, Diệp Thanh Linhkhông nhịn được " Xì" cười ra một tiếng, tiếp theo tự động vào nép lạigần lòng anh, nói: " Như vậy được chưa?"
" Được rồi." Anh cứ như vậy ôm cô, vẻ mặt hạnh phúc cùng cô đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đúng 5 giờ, Nhạc Nhạc liền vội vàng chạy đến gõ cửa phòng Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở.
Bị quấy rầy giấc ngủ, Thượng Quan Sở lạnh giọng quát:" Ai ?"
" Mau dậy đi, xem mặt trời mọc." Nhạc Nhạc nghe Thượng Quan Sở quát cũng không lấy làm chói tai, ngược lại còn có vài phần hả hê. Cẩn thận nghengóng cũng có thể nhìn ra anh không thoải mái trong lòng.
"Mấy giờ rồi." Diệp Thanh Linh trở mình, lấy di động nhìn xem giờ, uểoải ngồi dậy, nói với Nhạc Nhạc đang gõ cửa :" Cửa rất là chắc chắn, anh tính làm hư nó thì phải dùng sức nha."
Nghe được giọng của Dịêp Thanh Linh, Nhạc Nhạc mới ngừng gõ cửa, bĩu môi, trả lời:" Anh với cánh cửa này không có thù hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2016038/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.