Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau vẫn chưa có tin tức gì về Trương Đình Đình, về phần Đông QuangVinh và thị trưởng Hà bắt Trương Đình Đình cũng không xác địnhđược.Nhưng căn cứ vào tin tức điều tra được , thì Trương Đình Đình quảthật bị người ta bắt tới thành phố S.

Diệp Thanh Linh một đêm không ngủ, vì không muốn má Trương lo lắng, nênngày hôm qua cô tự mình gọi điện thoại nói với má Trương, nói dối làTrương Đình Đình đến thành phố B công tác hai ngày, nói má Trương đừnglo lắng. Má Trương liền tin tưởng, cũng không nghĩ ngợi nhiều, còn dặnDiệp Thanh Linh ở bên ngoài tự chiếu cố chính mình.

Diệp Thanh Linh xuất hiện trước mặt mọi người với hai con mắt gấu mèo,Thượng Quan Sở ở cùng với cô lo lắng, cũng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại hoàn toàn tốt, vẻ mặt sáng láng, thật không giống bộ dạng củamột người mất ngủ một đêm.

Nhạc Nhạc vừa thấy mặt Diệp Thanh Linh xuất hiện hai con mắt gấu mèo,liền hỏi:" Thanh Linh, cậu không ngủ sao? Đình Đình sẽ không có việc gìđâu, hôm nay có thể sẽ có tin tức."

Diệp Thanh Linh cũng biết trong hai ngày này sẽ có tin tức của ĐìnhĐình, nhưng lại lo lắng Đình Đình có thể phải chịu khổ, đều tại cô làmliên lụy đến Đình Đình, cũng do Hà thị trưởng và Đông Vinh Hiên muốn đối phó với cô nên mới xuống tay bắt Đình Đình.

Mễ Lam Nhi thấy thế cũng rất đau lòng an ủi. Lúc này có người đi vàothông báo nói Đông Minh Hiên ở ngoài cửa xin gặp. Không suy nghĩ nhiều,Diệp Thanh Linh bật dậy nói cho Đông Minh Hiên đi vào.

Đông Minh Hiên vừa đi vào cửa chính:" Linh Linh, em không thể đuổi tậngiết tuyệt nhà họ Đông chúng tôi như vậy, em buông tha chúng tôi đượckhông Linh Linh?" Đông Minh Hiên khẩu khí thật hèn mọn, rất thành khẩnnói.

Diệp Thanh Linh sắc mặt lạnh như băng, giọng nói lãnh đạm, nói:" ThảĐình Đình ra, mọi việc đều có thể thương lượng." Không biết ai mới làngười muốn đuổi tận giết tuyệt nha, cô đuổi tận giết tuyệt nhà họ Đôngkhi nào chứ, bây giờ có chút hận chính bản thân mình không đủ nhẫn tâm,đã biết rõ ràng mẹ của mình là do bọn họ ra tay hại chết. Giờ lại liênlụy đến Đình Đình, nếu Đình Đình xảy ra chuyện không hay gì, cả đời côsẽ không thể tha thứ cho chính mình.

"Đình Đình nào? Anh không biết. Anh chỉ biết việc kinh doanh nhà họ Đông bọn anh sắp sụp đỗ, anh chỉ biết người xuống tay với Đông thị chúng tôi là do Linh Linh sai khiến." Đông Minh Hiên cũng không hiểu rõ ý củaDiệp Thanh Linh là thế nào, chỉ biết mấy ngày nay việc kinh doanh củanhững người nhà họ Đông thì các hạng mục hợp tác đều bị ngừng lại, không ai nguyện ý cùng người nhà họ Đông hợp tác buôn bán.

" Không biết sao? được thôi, bảo cha anh đến đây." Diệp Thanh Linh bàyra bộ dạng bình tĩnh, tuy giọng nói rất lãnh đạm, nhưng lại làm chongười ta cảm thấy như gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương.

" Linh Linh muốn gặp cha của anh?" Đông Minh Hiên không hiểu vì sao độtnhiên lại liên quan đến cha hắn, cũng không hiểu được Linh Linh cùng cha hắn rốt cuộc có oán hận thế nào.

“Đúng” Thượng Quan Sở vẻ mặt rất gian ác cười, nhìn thấy anh cười, không khỏi làm cho người ta lạnh từ đầu tới chân.

Đông Minh Hiên thấy được có hy vọng, liền xoay người trở về tìm cha,biết rõ ràng có địch ý kia với nhà họ Đông bọn họ là liên quan đến ĐìnhĐình.

Đông Minh Hiên vừa đi khỏi, Tô Phi từ bên ngoài đi vào, nói về chuyệnkinh doanh của nhà họ Đông cho Thượng Quan Sở, còn có chuyện Đình Đìnhbị Hà Phong bắt cóc.

Mọi người nghe xong, đều trầm mặc trong chốc lát, Nhạc Nhạc nói:" Tuy có thể xác nhận Trương Đình Đình là bị Hà Phong bắt đi, nhưng tôi khôngtin việc này không có liên quan tới Đông Quang Vinh. Các người nghĩ lạixem, từ khi Hà Phong gặp chúng ta đến khi Trương Đình Đình bị bắt chưađến một ngày, tôi không tin Hà Phong có năng lực lớn như vậy, trong thời gian ngắn biết Đình Đình là người quan trọng nhất với Thanh Linh, tôinghĩ chuyện này có người đứng đằng sau, mà cái người chỉ cho Hà Phongkia chính là Đông Quang Vinh."

Lúc này Kim Thành Vũ tinh thần hào hứng từ lầu hai nhảy xuống dưới, nhìn mọi người trong phòng khách, vẻ mặt bất cần đời cười nói:" Mọi ngườiđều ở đây hả! Mở cuộc họp sao?"

Mọi người liền liếc mắt nhìn Kim Thành Vũ một cái, không thèm để ý tới hắn.

Thượng Quan Sở cúi đầu suy nghĩ sự việc, một lúc lâu sau mới nói:" Nếucon của Hà thị trưởng muốn đối phó với chúng ta, nếu chúng ta không chơi đùa với hắn thì dường như không được lễ phép cho lắm."

" Nếu như vậy chúng ta không cần khách khí, bây giờ phải đi cứu ĐìnhĐình." Nhạc Nhạc vẻ mặt yêu mị cười nói, tươi cười xinh đẹp kia làm chohoa tươi cùng phai nhạt vài phần.

Tiền Nguyên hé ra khuôn mặt lãnh khốc , cứng rắn, thì thầm nói:" Không có cái gì huy hiếp Hà Phong sao?"

Mễ Lam Nhi chớp mắt, dưòng như hiểu được toàn bộ, nói:" Uy hiếp Hà Phong không phải là thị trưởng Hà sao, chúng ta chỉ cần bắt thị trưởng Hà,thì sợ gì Hà Phong không thả Đình Đình?"

Mọi người trợn mắt nhìn Mễ Lam Nhi một cái, Nhạc Nhạc nói:" Hà thịtrưởng có thể bị bắt dễ dàng như vậy sao? lúc nào cũng có cảnh sát đitheo bảo vệ, muốn bắt cũng chỉ có thể bắt thị trưởng phu nhân, là mẹ của Hà Phong."

" Nếu như vậy, vì sao các người không hành động sớm? Bây giờ hành độngsợ là đã muộn, nếu người ta muốn bắt thì chắc chắn nghĩ đến các ngươi sẽ ra tay bắt người nhà của hắn, nếu thị trưởng phu nhân tránh ở cục cảnhsát hoặc toà thị chính, các người không phải thua trắng một trận.” Mễlam Nhi nghe xong một trận nói không ngừng, nhưng lời nói, không phảikhông có lý.

Thượng Quan Sở nghe bọn họ nói xong, cười đến yêu nghiệt, hướng Tô Phi nói: " Bây giờ chắc là sắp xong rồi!"

Tô Phi nâng tay lên nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói:" Căn cứ vào thời gian xảy ra, chắc là sắp xong rồi." Tô Phi vừa mới nói xong, điện thoại trong tay anh vang lên, chỉ thấy anh ta nghe tiếp nhưng sau đó thì vẻmặt có ý cười.

Thượng Quan Sở có một con mắt thần, Tô Phi liền nhận lệnh nói:" Buổisáng hơn bốn giờ chúng tôi đã bố trí người ở ngoài nhà họ Hà, chỉ chờphu nhân thị trưởng ra ngoài. Người của chúng ta chính là thuộc hạ củathị trưởng phu nhân, sẽ bắt phu nhân lại khi trên đường đi tới tòa thịchính."

Không ai kinh ngạc về năng lực của thuộc hạ Thượng Quan Sở, phần đôngbảo an đều là thuộc hạ của Thượng Quan Sở,vấn đề là kế tiếp nên làm thếnào mới có thể cứu Trương Đình Đình ra.

Điện thoại trong biệt thự vang lên, Mễ Lam Nhi nhấc máy lên nghe, đốiphương rõ ràng là một giọng nam trầm thấp," Đưa điện thoại cho ThượngQuan Sở, bây giờ người chị em của vợ mày đang trong tay tao, nếu muốncứu người, thì hãy đưa vợ của mày cho tao chơi đùa, chờ ngày nào đó taochơi chán, thì sẽ trả lại cho mày, ha ha ha .........."

" Nếu muốn mẹ mày chết, vậy thì đừng thả người." Thượng Quan Sở giọnglạnh lùng nói, thanh âm trầm thấp giống như Diêm La đoạt mệnh, cho dù là nói chuyện qua điện thoại, nhưng cũng có thể làm cho đối phương cảmthấy sợ.

" Mẹ tao? Người đàn bà đó không phải là mẹ tao, mày muốn giết cứ giết,tao rất cám ơn sở thiếu gia thay tao giết mụ đàn bà đó." Đối phương hiển nhiên đối với thị trưởng phu nhân hận thấu xương.

Nghe đến đó, Diệp Thanh Linh cau mày trầm tư. Hà Phong chính là kẻ điên, ở thành phố S làm không ít chuyện ức hiếp nam cưỡng bức nữ, lần này cứu Đình Đình e là không dễ dàng.

Thượng Quan Sở còn chưa mở miệng, thanh âm của Nhạc Nhạc còn dễ nghe hơn so với phụ nữ kia vang lên, " Hà Phong tao cho mày một giờ để thả ĐìnhĐình ra, nếu không thì mày chờ nhặt xác của thị trưởng Hà đi!"

Đối phương trầm mặc vài giây, hung tợn nói:" Không muốn Trương Đình Đình chết thì đừng lộn xộn, cha tao nếu thiếu đi một cộng tóc, tao sẽ lấycái mạng nhỏ của Trương Đình Đình."

Diệp Thanh Linh rất lâu không nói chuyện, đột nhiên mở miệng, ngữ khírất nhẹ nhàng lãnh đạm," Vậy ngươi thử giết cô ấy đi!" Nói xong hướng về Thượng Quan Sở vui vẻ nói:" Hà thiếu gia muốn giết thì hãy để cho hắngiết đi, dùng một mạng đổi mạng cả nhà họ Hà của hắn từ già trẻ lớn bé,đều rất có lợi nha." Ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng thanh âm đủ để cho đối phương trong điện thoại nghe được.

Đối phương trong điện thoại im lặng, trong mắt phóng ra ánh sáng lạnh băng, cắt đứt điện thoại.

Đối phương ngắt điện thoại, mọi người đều biểu lộ lo lắng, nếu muốn mạng già trẻ lớn bé của nhà họ Hà cũng không khó, nhưng Hà Phong điên cuồngkia giết Trương Đình Đình thật, thì không chỉ có má Trương đau khổ đếnchết, mà ngay cả Diệp Thanh Linh cũng đau khổ. Tất cả mọi người biếtđiều này, bởi vậy sự việc dường như càng trở nên khó giải quyết.

Đến giữa trưa mọi người vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, Hà Phong cũngkhông gọi điện thoại đến nữa. Mọi người ngồi quanh một bàn đầy đồ ănnhưng không ai động đến đũa, phòng khách cách nhà ăn rất gần, con vẹtbình thường chỉ biết nói chuyện kia bay từ phòng khách sang nhà ăn.

Thấy không khí nặng nề con vẹt lanh lảnh nói:" Chu Du, Chu Du." Con vẹtnhìn thấy có một bé trai từ bên ngoài vào nhà vui vẻ bắn nó.

Diệp Thanh Linh và những người khác đều ngẩn đầu lên nhìn xem ai vào,Chu Du cũng không khách khí, nhìn mọi người ở phòng ăn cười cười đi quanói:" Mọi người đang ăn cơm à, xem ra hôm nay vận may của mình không tồi nha."

Thượng Quan Sở lạnh nhạt không thèm nhìn Chu Du, cũng không phản đối Chu Du ở bàn ăn, thản nhiên nói:" Người nào quan trọng nhất đối với HàPhong ?"

Chu Du không hiểu Thượng Quan Sở vì sao mở miệng câu đầu tiên lại nói về Hà Phong, nhưng vẫn trả lời, nói:" Đương nhiên là hắn quan tâm chị gáiHà Lâm."

Lúc trước nghe Tô Phi báo cáo Hà Phong có một người chị gái là Hà Lâm,nhưng Hà Lâm lại đang du học ở Mĩ, xem ra lần này lên sử dụng " MinhSát" một chút.

Chu Du vừa nói xong, mọi người dường như đã có biện pháp, sắc mặt củamọi người cũng dịu đi không ít. Chu Du vài ngày không gặp Sở thiếu giavà Tiền Nguyên, chỉ đơn giản là muốn thấy bọn họ, nên đến ăn một chút,uống một chút, xong liền tự động rời đi.

Tất cả mọi người chờ tin tức bên phía Minh Sát, cũng chờ Hà Phong lại gọi điện thoại tới.

Đối với chuyện lúc nãy Hà Phong gọi điện thoại tới muốn Thượng Quan Sởtặng vợ của mình cho hắn chơi đùa, về việc này Thượng Quan Sở cực kì đểý, chỉ cần cứu Trương Đình Đình ra, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho người nhà họ Hà, đặc biệt là Hà phong và Hà thị trưởng.

Lúc này Đông Minh Hiên lại xuất hiện ở cửa biệt thự, theo sau còn có Đông Quang Vinh.

Đông Quang Vinh vừa vào cửa đã nói:" Linh Linh, Trương Đình Đình xảy ra chuyện không có liên quan tới cậu, là do Hà Phong làm."

" Là ai nói cho Hà Phong biết tin tức?" Thượng Quan Sở sắc mặt âm lãnh, con ngươi đen lộ ra hàn quang nồng đậm.

" Không phải tôi nha! Thật sự không phải tôi." Đông Quang Vinh lộ ra vẻmặt ủy khuất nói xong lại lấy tay xoa xoa cái trán đang chảy mồ hôi.

Thấy Đông Quang Vinh có động tác chột dạ, vẻ mặt Diệp Thanh Linh hiểu rõ nói:" Ông biết chúng tôi ở quán cà phê cùng với Hà Phong có xảy ratranh đấu, bởi vậy cùng hắn bắt Đình Đình, chính là uy hiếp tôi thừa kếtài sản của Đông gia. Nhưng ông lại không nghĩ đến, chúng tôi lại đánhvào việc kinh doanh của ông, bởi vậy ông lại hối hận. Liền đem hết cáchành vi phạm tội đổ cho Hà Phong."

Bị Diệp Thanh Linh nói trúng tim đen của hắn, Đông Quang Vinh vẫn kiêncường ,giả vờ, bình tĩnh nói:" Chuyện Trương Đình Đình không có liênquan tới cậu."

Diệp Thanh Linh không biết lời của Đông Quang Vinh là thật hay giả,nhưng cô biết Đông Quang Vinh không có ý tốt,luôn đối phó với cô, nếunhư vậy cô cũng không cần thiết nể mặt nữa, sự thật mẹ của cô chết nhưthế nào đối với cô mà nói không hề có ý nghĩa, sự việc tới nước này rồi, cô không cần thiết quan tâm đến vấn đề tài sản của Đông gia nữa.

" Mặc kệ có quan liên quan hay không liên quan, nếu không phải ông bắtThanh Linh đến kế thừa tài sản, thì sẽ không gặp những chuyện này. Vềchuyện kinh doanh của Đông thị tôi cũng không cần thiết nhúng tay vào."Thượng Quan Sở đổ toàn bộ mọi việc lên người Đông Quang Vinh, nếu muốnlàm hại Thanh Linh, tổn thương đến người quan trọng của Thanh Linh,Thượng Quan Sở anh sẽ làm cho toàn bộ tài sản của nhà họ Đông hoàn toànbiến mất.

“Đúng” Nhạc Nhạc rất đồng ý với Thượng Quan Sở.

Đông Quang Vinh dốc sức lau mồ hôi, bây giờ Đông thị đã lung lay sắp bịphá sản, không đến một tháng sau nhà họ Đông bọn họ sẽ thành kẻ nghèohèn, hắn thấy kế hoạch phía trước coi như xong rồi.

Đông Minh Hiên thấy sự việc bất thường, nói:" Linh Linh, nhà họ Đông nói như thế nào cũng là gia đình của mẹ em, em như thế nào có thể làm chonhà họ Đông phá sản? Huống chi cha anh còn nói đem tài sản của nhà họĐông cho em thừa kế, em sao vẫn nhẫn tâm như vậy?"

" Nhà họ Đông nhà các người đều không có ý tốt, nếu không phải cha củangươi phái sát thủ đến giết Thanh Linh thì chúng tôi cũng không tớiđây." Nhạc Nhạc nói ra sự thật.

Đông Minh Hiên khiếp sợ, nhìn Đông Quang Vinh nói:" Cha, không phải chanói cha không làm sao? Cha vì sao lại muốn giết Linh Linh? Cha khôngphải là cậu của em ấy sao? Vì sao? Vì sao vậy?"

"Muốn diễn trò đến rạp hát." Diệp Thanh Linh biểu tình lạnh lùng nói.

Đông Minh Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Linh liếc mắt một cái, nói:" Linh Linh em quả thực vô tình vậy sao?."

" Cái gì thật hay giả? Thanh linh nói được là làm được." Nhạc Nhạc nóixong cho người đến tiễn khách, không muốn gặp lại cha con nhà họ Đôngnữa.

Thời điểm Đông Quang Vinh rời đi còn hung hăng nhìn Diệp Thanh Linh liếc mắt một cái. Thượng Quan Sở nhìn thấy ánh mắt của Đông Quang Vinh, quay sang Kim Thành Vũ nói:" Chuyện của Đông thị, Thành Vũ làm đi! càngnhanh càng tốt."

" Vâng, được." vẫn không nói chuyện, Kim Thành Vũ vẻ mặt tươi cười đáp.

Sau đó một tháng nhà họ Đông hoàn toàn phá sản, nhưng Đông Quang Vinhdường như chưa có ý định từ bỏ, một tháng này làm không ít cố gắng, cũng làm không ít chuyện đối phó với Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở.

Giờ cơm muộn, có tin tức của Minh Sát, bọn họ đã bắt được Hà Lâm đang du học ở Mĩ. Thượng Quan Sở nghe xong liền gọi điện thoại cho thị trưởngHà ( bởi vì không biết Hà Phong đang trốn ở đâu, cũng không biết số điện thoại của hắn, chỉ có thể gọi điện thoại cho Hà thị trưởng.)

Thị trưởng Hà vừa nghe con gái của mình bị người của Thượng Quan Sở bắt, nói sẽ báo cảnh sát, nhưng vừa tính gọi lại nghĩ con trai của mình cũng bắt Trương Đình Đình, hơn nữa việc này vẫn ở dưới tình huống hắn phảicam chịu làm. Đối với việc báo cảnh sát, cũng chỉ còn cách từ bỏ.

Thị trưởng Hà yêu cầu Thượng Quan Sở thả con gái hắn ra lần nữa, hơn nữa cam đoan sẽ khiến Hà phong thả Trương Đình Đình. Vì vậy mọi người lạiphải chờ tin tức. Bất quá người của Thượng Quan Sở ở thanh phố S cũngkhông nhàn rỗi, đã âm thầm điều tra Hà Phong đang trốn ở nơi nào.

Đến 8 giờ tối, điện thoại phòng khách lại vang lên, sau khi nghe điện thoại , giọng của Hà Phong vang lên " Thả chị của tao ra."

" Có thể, nhưng mày hãy thả người của tao ra, thì tao sẽ thả Hà Lâm."Thượng Quan Sở thanh âm rất trầm thấp, trong thanh âm mơ hồ xem lẫn tứcgiận.

" Bọn mày trước mắt thả chị của tao ra, bằng không tao sẽ không tha choTrương Đình Đình." Hà Phong dường như cũng không tính thả người.

Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh nghe xong đều rất bình tĩnh nở nụcười, nói:" Nếu ngươi muốn nhặt xác chị của mày,thì mày có thể không thả người."

"Muốn giết cứ giết đi, dù sao Hà Phong ta đã đắc tội với Thượng Quan Sởcũng không có kết cục tốt đẹp gì, chị tao, cha tao, bọn mày muốn giết cứ giết đi! Nếu muốn tao thả Trương Đình Đình thì hãy đem vợ của mày đếnđổi." Hà Phong bằng bất cứ giá nào, cho dù có chết cũng muốn có được thứ hắn muốn, hắn Hà Phong nếu đã thích cái gì thì sẽ chiếm được cái đó.

Nghe đến đó mọi người trầm mặc, Diệp Thanh Linh sắc mặt nhất thời tái nhợt, tất cả mọi người hết sức hỗn loạn nhìn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.