Chương trước
Chương sau
Mắt Diệp Thanh Linh đỏ đỏ nhìn Trương Đình Đình, sau đó ôm lấy cô nói:"thật xin lỗi, đều do mình liên lụy đến bạn, thật xin lỗi bạn Đình Đình."

" Thanh Linh đừng như vậy, mình không sao." Trương Đình Đình ôm lấy Diệp Thanh Linh, an ủi Diệp Thanh Linh. Cô biết mấy ngày cô bị bắt, ThanhLinh cũng không dễ chịu gì, nhìn thấy đôi mắt của gấu trúc của ThanhLinh cũng biết mấy ngày nay cô cũng chưa ngủ.

Mắt Trương Đình Đình ửng đỏ, nhìn Diệp Thanh Linh, nước mắt không khốngchế được rơi xuống. Thấy Trương Đình Đình đột nhiên rơi lệ, Diệp ThanhLinh cũng không nhịn được rơi nước mắt, nếu không phải do cô, Đình Đìnhcũng không phải chịu khổ như vậy.

Hai người an ủi nhau, lau nước mắt cho nhau. Thượng Quan Sở nhìn thấy mà lòng đau xót, phân lượng của mình ở trong lòng Thanh Linh khi nào mớicó thể quan trọng như thế chứ?

Nhạc Nhạc cứ thế nhìn Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình, sau đó cườicười tới gần, nói:" Đến đây, để ba chị em chúng ta ôm nhau một chút."

Diệp Thanh Linh và Trương đính Đình nghe xong, nín khóc mỉn cười, Trương Đình Đình giả vờ biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc khi thấy Nhạc Nhạc, vươn tayra, nói:" Tới đây nào, Nhạc Nhạc chúng ta cùng ôm nhau nào."

Nhạc Nhạc sợ tới mức mở lớn miệng, trốn đằng sau Tô Phi đứng cách đó không xa, nói:" Đình Đình, cô đừng có làm bậy nha."

Tất cả mọi người đều bị bộ dáng của Nhạc Nhạc làm cho buồn cười, tiếngcười trong rừng mãi mới dứt, mà lúc này Hà Phong đã bị thuộc hạ củaThượng Quan Sở áp giải đi ra ngoài rừng.

Khi mọi người cười xong, mới nghĩ tới người đàn ông đã nổ súng cứuTrương Đình Đình. Trương Đình Đình là người đầu tiên đến gần người đànông đó nói lời cám ơn:" Cám ơn anh đã cứu mạng."

Nhạc Nhạc lại quan sát người đàn ông đó, nói:" Không biết anh là ai? làm sao xuất hiện ở chỗ này?" Tuy Nhạc Nhạc thật sự biết ơn người đàn ôngkia đã cứu mạng Trương Đình Đình, nhưng anh ta vẫn nghi ngờ người đànông kia làm sao có thể xuất hiện ở chỗ ít người ở này.

Người đàn ông kia hiểu được sự nghi ngờ của Nhạc Nhạc, cười nói:" Tôigọi là Đường Tử, bình thường rất thích đi mạo hiểm ở nhiều nơi, nghe nói núi rừng ở vùng này rất huyền bí, cho nên hai ngày trước đã đến đây mạo hiểm."

" Một mình sao?" Thượng quan Sờ vẻ mặt lễ phép cười hỏi, làm cho người ta có cảm giác thật ấm áp.

Người đàn ông nhìn Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười, có chút hoảng hốt,nói:" Ban đầu là có bạn, nhưng do hắn vừa tới đây lại đột nhiên có việcnên đã quay về thành phố A trước rồi."

" Thành phố A? Anh cũng là người thành phố A sao ?" Trương Đình Đình vừa nghe thấy ân nhân cứu mạng là người thành phố A vẻ mặt hưng phấn hói.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, nhìn bộ dáng của Đường Tử thì ước chừng hắn khoảng hai ba hoặc hai bốn tuổi, dáng vẻ tươi cười thật mê người,làm cho người ta cảm giác như ánh mặt trời, nghe được câu hỏi của Trương Đình Đình, vẻ mặt tươi cười càng đậm, nói:" Phải, tôi là người thànhphố A, chẳng lẽ mọi người cũng vậy?"

Trương Đình Đình cười đáp:" Vâng, lần này ít nhiều gì cũng do anh đã ratay cứu giúp, nhưng mà anh bắn súng thật chuẩn xác nha, chẳng lẽ anh đãhọc qua sao?" Trương Đình Đình khéo léo hỏi, muốn làm rõ nghi ngờ củamọi người.

Thượng Quan Sở dìu Diệp Thanh Linh đi chầm chậm ở phía sau, mỗi bước điđều rất thận trọng, sợ Diệp Thanh Linh bị ngã. Hai người cũng rất chămchú nghe Đường Tử và Trương Đình Đình nói chuyện.

" Xem ra chúng ta thật có duyên." Đường Tử vẻ mặt tươi cười nhìn Trươngđình Đình nói:" Tôi có nhập ngũ vài năm,kỹ thuật thi đấu bắn súng ởtrong quân đội còn rất được khen ấy chứ?”

Đường Tử tươi cười thật mê người, làm cho Trương Đình Đinh không khỏisửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần cười nói:" Thì ra là vậy,Không biết bạn của anh là ai vậy? Tất cả mọi người đều ở thành phố A,không chừng có quen biết."

Đường Tử cũng không để ý Trương Đình Đình có ý muốn đào sâu để hỏi, tươi cười hơn nói :" Triệu Tử Khiên."

" Triệu Tử Khiên?" Trương Đình Đình không thể tin được trừng lớn mắt.

" Làm sao vậy? Là người quen sao?" Đường Tử nhìn biểu tình của Trương Đình Đình hỏi, vẻ mặt cũng biểu lộ sự khó tin.

" Triệu Tử Khiên là bạn cùng đại học với em." Trương Đình Đình nói.

" Chuyện này cũng thật là quá trùng hợp, lần này trời xui đất khiến cwsudd]ơcj bạn cùng chung đại học của Tử Khiên.”

Nhạc Nhạc và Tô Phi đi đằng sau, cũng nghe Trương Đình Đình và Đường TửKhiên nói chuyện, Nhạc Nhạc cười nhỏ giọng nói với Tô Phi:" Đình Đình và Đường Tử mới gặp mà giống như là đã quen từ lâu, anh không để ý sao?"

Tô Phi không nghĩ tới Nhạc Nhạc lại hỏi hắn như vậy, giật mình, nói:" Người để ý chính là anh thì có?"

" Đúng rồi, là tôi để ý, là tôi để ý chị em tốt của tôi." Nhạc Nhạctrừng mắt nhìn Tô Phi, trong lòng nói thầm, giả vờ, anh cứ giả vờ đi! Để coi một ngày náo đó Đình Đình chạy theo ngưởi khác, xem anh có khóckhông!.

Trương Đình Đình và Đường Tử vừa đi vừa nói chuyện, hai người một bộdáng lâu ngày gặp lại. Diệp Thanh Linh tươi cười nhìn thấy, đi ra khỏirừng quay lại nói với Đường Tử:" Nếu anh không ngại, thì có thể ngồicùng xe với Đình Đình !"

" Không ngại, không ngại. Có xe đi là tốt rồi." Đường Tử vẻ mặt tươicười nói, nhìn thấy anh ta cười ngay cả Diệp Thanh Linh cũng thấy âm áptrong lòng.

Nhạc Nhạc lại mặt dày đi chung xe với Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở, có thể là do thói quen, nên Thượng Quan Sở cũng không đuổi Nhạc Nhạc ra khỏi xe nữa, để cho anh ta ngồi bên trái Thanh Linh.

" Thanh Linh có thấy Đường Tử và Đình Đình xứng đôi không?" Nhạc Nhạc vừa lên xe đã hỏi.

" Ừ." Diệp Thanh Linh gật đầu, cô hy vọng Trương Đình đình cũng có thểtìm được một người đàn ông tốt để lập gia tình, mà không phải cả đời ởnhà họ Diệp sống cô đơn lẻ loi.

" Cậu biết rõ anh ta sao?" Nhạc Nhạc lại nói, mà Thượng Quan Sở vẫn không nói chuyện, dường như không hứng thú với chuyện này.

" Không biết. Đây là chuyện của Đình Đình." Diệp Thanh Linh ngẩn đầu lên nhìn Nhạc Nhạc, thấy vẻ mặt không hiểu của Nhạc Nhạc nói:" Nhạc Nhạcthật sự để ý Đình Đình sao?"

" Không có, cậu đừng có nói bậy." Nhạc Nhạc cuống quít phủ nhận, cũngkhông biết trong đầu Thanh Linh suy nghĩ cái gì mà nói anh thích ĐìnhĐình.

" Không có? Vậy cậu căng thẳng làm gì?" Thượng Quan Sở rốt cuộc cũng mởmiệng, mỗi ngày đấu với Nhạc Nhạc vài câu đã thành thói quen.

" Mình căng thẳng gì, mình chỉ là lo thay Tô Phi thôi." Nhạc Nhạc vội vàng giải thích.

" Tô Phi ?" Sao anh lại không phát hiện, Thượng Quan Sở cau mày nhìn Nhạc Nhạc nói:" Thật sự?"

" Không biết trong đầu hai người có cái gì nha? Tô Phi có ý tứ với ĐìnhĐinh như vậy mà hai người lại không phát hiện ra sao?" Nhạc Nhạc vẻ mặtchỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thượng Quan Sở và Diệp ThanhLinh.

" Đình Đình có ý với Tô Phi không?" Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi.

" Cái này không biết." Nhạc Nhạc cúi đầu nghĩ thầm, dường như việc này rất phức tạp.

Thấy Nhạc Nhạc không nói lời nào, Diệp Thanh Linh hời hợt nói:" Đàn ông thôi mà, có nhiều lựa chọn không phải tốt hơn sao?"

Thượng Quan Sở vừa nghe Diệp Thanh Linh nói, vội la lên:" Thanh Linhkhông phải em muốn tìm hai người phòng hờ sinh sản đấy chứ?”

Thấy dáng vẻ khẩn trương của anh, Diệp Thanh Linh chỉ cúi đầu cười, không trả lời.

Thượng Quan Sở càng thấy nóng nảy, mặt mày nhăn lại, nói:" Vợ à, em làm như vậy, anh sẽ rất đau lòng."

Nhạc Nhạc thấy vẻ mặt ngốc của Thượng Quan Sở nói:" Đau lòng cái rắm,anh thật là ngốc nha, anh không biết nói là cũng đi tìm hai người phònghờ dinh sản sao?”

" Đúng rồi." Thượng Quan sở vẻ mặt thông suốt gật đầu, khóe miệng cười cười.

Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Sở, thản nhiên nói:"Thiếu gia Sở coi trọng cô gái nhà nào vậy? Có cần em thay anh chuẩn bịkhông?"

Thượng Quan Sở gật đầu, nói:" Anh xem trọng cô gái nhà họ Diệp, vậy làm phiền em lo lắng vậy."

Diệp Thanh Linh cúi đầu hé miệng cười, cái người đàn ông này, thật là lúc nào cũng có thể nói được những lời ngon ngọt với cô.

Nhạc Nhạc thấy hai người liếc mắt đưa tình, nói:" Muốn ói quá." Nói xong còn giả vờ làm bộ dạng vuốt vuốt ngực, giống như cả người nổi da gà.

Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở nhìn nhau cười.

Xe rất nhanh chạy vao thành phố, Đường Tử ở khách sạn, vì thế ThượngQuan Sở đã đặc biệt sắp xếp xe chở hắn tời khách sạn. Trước khi Đường Tử rời đi có trao đổi số điện thoại với Trương Đình Đình, nói khi quay vềthành phố A nếu không có việc gì sẽ tìm tới Trương Đình Đình tán gẫu.Trương Đình Đình cũng muốn mời anh ta ăn cơm, để nói lời cám ơn, nhưngĐường Tử đã từ chối, nói khi nào quay về thành phố A sẽ nói chuyên nàysau.

Do bị từ chối, cho nên Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cũng không nóigì thêm, Nhạc Nhạc chung quy cho rằng Đường Tử xuất hiện quá khóe, hyvọng anh ta đừng quấn quít lấy trương đình đình.

Sau khi tiễn Đường Tử, mọi người trở về biệt thự, nhìn thấy Trương đìnhĐình, Mễ Lam Nhi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, Mễ Lam Nhi kéo ĐìnhĐình lại nhìn từ đầu đến cuối, thấy cô không có việc gì mới yên lòng.

Hà Phong bị Tô Phi giao cho cục cảnh sát, lấy tội danh dùng súng, bắtcóc để khởi tố. Bởi vì do quan hệ của cha hắn là thị trưởng Hà, nên phán quyết mười năm năm tù.

Sau khi Trương Đình Đình được cứu về, Thượng Quan Sở đã thả Hà Lâm vàphu nhân Hà ra, bởi vì thị trưởng Hà không có báo cảnh sát, hơn nữangười của Thượng Quan Sở làm việc rất cẩn thận, cho dù cảnh sát có điềutra cũng không tra ra được. Do thị trưởng Hà đã chu toàn, cho nên HàPhong mới được phán quyết thời hạn mười lăm năm tù giam, Thượng quan Sởđối với việc này cũng không hài lòng lắm, vì thế phái người đi điều trachứng cứ phạm tội tham ô nhiều năm qua của thị trưởng Hà, vì thế mộttháng sau thị trưởng Hà đã bị bắt.

Về chuyện của nhà họ Đông đã giao cho Kim Thành Vũ xử lý, Diệp ThanhLinh không cần thiết ở lại thành phố S nữa, cho nên ngày hôm sau liềnmua vé máy bay, ngày kế tiếp bay về thành phố A.

Sau khi về tới nhà họ Diệp, Ngô Vân liền vội vàng báo cáo:" Thiếu giaSở, ông Nghiêm căn bản làm sao cũng không khuyên bảo được, tuy rằng mấyngày nay tôi đã ngăn không cho ông Nghiêm phái sát thủ đi giết PhácDũng, nhưng này cũng không phải là biện pháp tốt, nghe nói ông Nghiêmcòn đưa tiền yêu cầu 'Minh Sát' hành động."

"Ông Nghiêm biết rõ 'Minh Sát' là do thiếu gia Sở đứng đầu, vì sao cònđưa tiền yêu cầu 'Minh Sát' phải hành động." Tô Phi phân tích nói.

" Cái này, tôi cũng không biết rõ, bất quá nghe nói lần này Phác Dũng vô tội được phóng thích làm cho ông Nghiêm tức giận, bây giờ thành phố Bmỗi ngày đều không có an bình, có thể nói là gà bay chó sủa."

" Chính phủ thành phố B đâu?" Thượng quan Sở hỏi.

" Bây giờ chính phủ thành phố B cũng đang rất đau đầu." Ngô Vân nói

" Vậy, ông Nghiêm đã quyết tâm muốn mạng của Phác Dũng." Thượng Quan Sở biểu tình có chút ngưng trọng.

" Thiếu gia Sở, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tô Phi hỏi

Thượng Quan Sở nhíu mày, ngón tay gõ trên mặt bàn, sau một lúc lâu, nhìn thấy Diệp Thanh Linh nói:" Thanh Linh, ngày mai chúng ta đến thăm hỏiông Nghiêm được không?"

" Ông Nghiêm ở thành phố A sao?" Diệp Thanh Linh hỏi.

Thượng Quan Sở nhìn Ngô Vân, nói:" Có ở không?"

" Có, ngày hôm qua mới trở về từ thành phố B." Ngô Vân đáp.

" Thanh Linh có muốn đi không?" Thượng Quan Sở lại hỏi.

" Đi." Cô không quan tâm anh muốn cô đi vì mục đích gì, chỉ cần có thể giúp anh là tốt rồi.

Thượng Quan Sở đầy tình ý nhìn Diệp Thanh Linh, trong lòng nghĩ, cô biết rõ là anh muốn cô đi thuyết phục Nghiêm lão gia, nhưng vẫn đồng ý đi.Xem ra anh càng ngày càng có địa vị ở trong lòng Thanh Linh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.