Nghe xong, Diệp Thanh Linh lại vẻ mặt hiểu rõ nói: "Em biết rồi anh nói em không phải thịt."
Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh. Vẻ mặt buồn rầu, anh phải giải thích như thế nào cô mới hiểu được đây?
Diệp Thanh Linh nhìn anh dở khóc dở cười, cảm thấy vô cùng thích thú,buồn cười nói: "Muốn ăn thịt thì tìm Má Trương đi." Diệp Thanh Linh nóixong liền xuống giường đi rửa mặt chải đầu
Nhìn nụ cười của cô, anh biết chính mình đã bị cô đùa giỡn, rõ ràng làcô nghe đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh, lại cố tình làm bộ nhưkhông hiểu. Thượng Quan Sở một phen giữ chặt cô làm cô không cách nàochạy trốn, cười nói: "Anh chỉ muốn ăn thịt của em, làm sao bây giờ?" Còn chưa nói xong, rất nhanh cúi đầu cắn đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô,tận lực bồi tiếp một trận quấy rối cuồng loạn.
Diệp Thanh Linh đột nhiên bị anh hôn, hôn đến ngất ngây, thật vất vả mới trấn tĩnh tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, nói: "Lại đùa, đừngnói thịt, ngay cả cơm cũng không được ăn." Giờ là mấy giờ rồi, bây giờlà lúc ăn cơm, bọn họ nếu không xuống lầu, chỉ sợ Má Trương lên đến tậnnơi để gọi bọn họ.
Diệp Thanh Linh còn nghĩ đang như vậy, thanh âm của Má Trương vang lên ở ngoài cửa: "Thanh Linh nhanh lên, xuống ăn cơm trưa."
"Vâng, đến đây, đến đây." Diệp Thanh Linh đáp ứng, Thượng Quan Sở ôm cô, chính là không muốn buông tay.
Nghe được tiếng bước chân của Má Trương càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2015990/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.