" Mẹ, vì sao người không quan tâm con, con làm sai chỗ nào con có thể sửa mà.....Mẹ." Mặt trắng bệch áp lên xe Mẫn Đình, bắt đầu nói mê sảng. Mơ mơ màng màng hoàn toàn không biết đêm nay là đêm nào. Lại nói thật là kinh điển, ngay cả bảng số xe Paris Mẫn Đình cũng có, thật sự kỳ diệu.
Hai tay Mẫn Đình nắm tay lái, trong lòng chấn động chuyên tâm lái xe, đôi mắt trong suốt tràn đầy ngạc nhiên, lông mi run rẩy thân mình thon gầy cuộn lại, người phụ nữ này từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ vẻ yếu đuối trước mặt mình, rốt cuộc việc gì kích thích làm cô tổn thương? Cả người Mẫn Đình ngơ ngẩn, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Lâm Nhược cũng không để ý, tự nhiên nói đi nói lại, vừa phẫn uất vừa gõ vào lưng xe, vẻ mặt đau xót giống như cha mẹ chết. " Có một biến thái không biết lái xe, làm cho ta thật khó chịu, muốn nôn!"
Làm bộ, thân thể Lâm Nhược không lý do nghiêng về phía trước bộ dạng muốn nôn, tư thế hoa lệ khiến vẻ mặt dễ chịu của Mẫn Đình cũng phải biến sắc.Hoảng sợ giống như tận mắt nhìn thấy ngày tận thế, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Nhược chỉ sợ cô nôn trên xe của mình.
" Lâm Nhược cố nhịn chút nữa, sắp tới khách sạn rồi!" Mẫn Đình ngồi không yên, nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Nhược, dường như giây tiếp theo sẽ nôn ra. Trong nháy mắt sắc mặt trắng nõn biến thành mặt trắng như người chết.
Trong bụng Lâm Nhược đảo lộn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/70826/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.