"Lái xe, tăng tốc, về nhà!" Kha Trạch Liệt lạnh lùng ra lênh, traong con ngươi không có một tia do dự.
Hoàng Thần nhếch môi cười một tiếng, nụ cười lưu manh lại xuất hiện trên khuôn mặt: "OK!". Vừa nói xong, chiếc Hummer giống như mũi tên rời khỏi cung bay nhanh trên đường, những nơi xe đi qua đều kéo theo một mãnh bụi đất.
"Lão đại, phía trước có người chặn đường! Sao. . . . .. " Hoàng Thần đột nhiên kinh hô, giọng như gào lên lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Kha Trạch Liệt.
Kha Trạch Liệt nháy mắt quét đến Hoàng Thần làm nữa câu sau nuốt hết trong họng, miễn cưỡn đèn nén xuống để không phải chết thảm, giọng trầm thấp của Kha Trạch Liệt vang lên tràn đầy không kiên nhẫn: "Cậu không thấy ở đây có một sinh vật đang nhắm mắt lại biết thở sao!"
"Nhưng. . . . . ." Hoàng Thần nhìn một chút phía trước, lại đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu hướng đến Kha Trạch Liệt nhờ giúp đở, đôi mắt bày tỏ "SOS".
Kha Trạch Liệt rốt cục không chịu nổi ánh mắt ấy của Hoàng Thần, cuối cùng từ kẽ răng nghiến ra mấy chữ, nhìn rất rõ anh đang nhẫn nại đến cực hạn: "Cậu không biết bay qua à!"
Hừ, lão tử nhìn phụ nữ YY mà cũng quấy rầy, coi chừng tôi cho cậu cả đời ngậm miệng! Kha Trạch Liệt trừng mắt nhìn Hoàng Thần, cũng không thèm nhìn tai nạn xe cộ cách đó không xa ở phía trước, hai chiếc xa Lamborghini tông vào nhau, xe cảnh sát cũng dừng ở một bên, ba chiếc xe vừa đúng làm ùm tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/70816/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.