"Tằng Ưu Mĩ, có chừng mực..." Tằng Ưu Mĩ nói những lời như vậy, làm sao Kha Trạch Liệt lại không biết rõ chân tướng chuyện này. Dựa vào quan hệ giao thiệp, chỉ vì để dựng nên một cuộc gặp gỡ bất ngờ sao? Anh, thật sự đáng để cô phải bỏ công sức như vậy sao?
Không khí xung quanh lại bắt đầu lâm vào trầm lặng, vốn cũng chỉ là một cuộc hội thoại người hỏi kẻ đáp với nhau. Tằng Ưu Mĩ lặng im, không khí liền trở thành một mảnh yên ắng.
Có chừng mực, nếu như cô biết có chừng mực, cũng đã không đi tới tình huống bây giờ. Tằng Ưu Mĩ nhìn Kha Trạch Liệt, trong mắt tràn đầy đau thương, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, sau đó liền biến mất.
Một cô gái kiêu ngạo như cô, sao có thể để lộ một mặt yếu ớt nhất của mình trước người đàn ông mình yêu đây?
Nhưng vừa vặn sự im lặng này, lại khiến thái độ kiên định, cứng nhắc của Kha Trạch Liệt bắt đầu lung lay. Nghiệt duyên giữa bọn họ, thực sự đã quá sâu. Tựa như chỉ có trốn tránh, mới là cách giải quyết tốt nhất.
Vài năm đã trôi qua, không biết Hoàng Thần Đạt đã vượt qua nổi chưa.
Thái độ Kha Trạch Liệt dần trở nên mềm mỏng hơn, dường như không nỡ làm cô đau lòng. Trong đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng lấp lánh, khiến Tằng Ưu Mĩ đắm chìm. Trong chốc lát cô cảm giác, chịu đựng tất cả gian khổ, cực nhọc đều đáng giá.
"Ưu Mĩ ngoan, nhanh đi về phòng bệnh nằm nghỉ đi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064351/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.