"Cái gì." Cha Lâm Nhược trợn mắt hốc mồm nhìn Kha Trạch Liệt, dáng vẻ kinh hoàng, không tin lời anh nói.
Lâm Nhược đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh nghe được chuyện này không khỏi im lặng, dù cô rất buồn ngủ, nhưng đây là lý do bị coi thường hoàn toàn sao?!
"Ôi chao, cha, vấn đề này chúng con về nhà bàn bạc lại mà." Lâm Nhược kéo Kha Trạch Liệt đi ra khỏi cửa.
Cha cô nhìn dáng vẻ trốn chạy của cô, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, con gái của ông chính là như thế, một lòng suy nghĩ vì người khác, không biết lo lắng cho mình nhiều hơn một chút.
"Kha Trạch Liệt, chăm sóc con gái của cha thật tốt." Ông gào to với bóng lưng ngày càng xa dần, hai người kia, trai tài gái sắc, ngay cả ông cũng không khỏi chậc lưỡi cảm thán. Đúng là một đôi trời sinh, đứng chung một chỗ xứng đôi như vậy.
Kha Trạch Liệt nghe tiếng ông, quay người lại, cũng gào to đáp lời, "Con hiểu, cha, cha vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Mãi đến khi cổng khép lại, Kha Trạch Liệt mới quay đầu về.
Lái chiếc xe Audi từ trong ga-ra ra, trên xe, im lặng không nói gì.
Cơn buồn ngủ của Lâm Nhược lại tìm tới lần nữa, trong lúc mơ màng cô vẫn nghe được tiếng nói thật nhỏ của Kha Trạch Liệt, sau khi tùy tiện đáp lại một tiếng, liền đi gặp Chu Công. Không có gì đáng lo ngại, cùng lắm thì, sau khi tỉnh lại bảo anh nói lại một lần nữa là được rồi.
Kha Trạch Liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064344/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.