Thân hình Lâm Nhược đột nhiên sụp xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm không lý do. Một đôi tay ấm áp ôm lấy eo cô ôm vào trong ngực, tiện thể kéo cô về phía lồng ngực ấm áp. Xuyên qua áo sơ mi trên người còn có thể mơ hồ cảm nhận được xúc cảm trang phục trên người Mẫn Đình, trước kia Lâm Nhược còn luôn châm chọc anh không tuân thủ nội quy quy định trong công ty.
Tình xưa thôi để thành hoài niệm, một thuở yêu đương đã hão huyền.
Ý thức của Lâm Nhược trong nháy mắt mơ hồ, hơi thở truyền đến mùi hương quen thuộc, khiến những chua xót trong lòng cô dần trở nên mãnh liệt, không ngừng xáo trộn để lộ trong không khí. Một cỗ chua xót đột nhiên xông lên mũi Lâm Nhược, trong đôi mắt sáng trong của cô che dấu dòng chất lỏng trong suốt.
Vươn bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Mẫn Đình, đẩy anh ra, trên khuôn mặt là vẻ hờ hững không có chút cảm xúc dao động. Tựa như biển rộng khi gió yên sóng lặng, không chút gợn sóng. Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền tới đều là lạnh như băng.
Tựa như có một khe hở thật sâu cắt ngang chính giữa Lâm Nhược và Mẫn Đình, không thể miêu tả rõ hình dạng, nhưng khe nứt ấy lại dường như có thật.
"Cảm ơn." Sau khi ổn định thân mình mình, Lâm Nhược đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu đúng mực nhìn Mẫn Đình. Trong con ngươi đen láy trong veo, không dính chút khói bụi nhân gian khiến người ta yêu thương.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064334/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.