Cả người Kha Trạch Liệt dồn sức trói giữ Hắc Thiểu, mạnh mẽ lăn qua người Hắc Thiểu, cuối cùng hai người ngã hình chữ đại lên một vũng bùn lầy, mặc cho mưa dài gột rửa gương mặt mình, không phân biệt nổi đâu là mưa đâu là máu loãng, giờ khắc này, đau đớn đều trở nên không quan trọng.
Toàn bộ vết thương và nuối tiếc, đều trong cơn mưa tinh khiết được tẩy sạch, công danh lợi lộc đều thành mây bay. Đã lâu không được quyết đấu với người khác sảng khoái như vậy, trên khuôn mặt hai người đều lưu lại vẻ hưng phấn.
Kha Trạch Liệt há miệng thở phì phò, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên mỉm cười. Xoay người một cái, mạnh mẽ ôm Hắc Thiểu vào trong ngực. Khóe miệng nở nụ cười tươi sáng, rất đàn ông mở miệng: "Hắc Thiểu, cậu, người bạn này tôi đã quyết định rồi!"
Hắc Thiểu nghe Kha Trạch Liệt nói vậy, cả người không ngừng sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác nhìn Kha Trạch Liệt, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.
Đi một chuyến này, vốn chưa từng có người thích hợp làm bạn bè.
Bởi vì buôn lậu thuốc phiện sinh mệnh bọn họ đều không đáng nhắc tới, cuộc sống của người bình thường trong mắt bọn họ đều là một thứ hy vọng xa vời, không phải người nào cũng có thể có được. Ví như bọn họ, không biết bắt đầu từ lúc nào, mạng sống đã kết thúc. Như vậy, rơi vào trong tấm màn che không hoàn mỹ.
Cho nên bọn họ chỉ có thể liều mạng làm việc, bán thuốc phiện khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064328/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.