Nằm ở trên giường, tay Kha Trạch Liệt khẽ co giật, dường như có một luồng lực lượng chống lại anh, không để cho anh hé mí mắt. Nhưng trong lòng Kha Trạch Liệt thế mà lại xẹt qua một gương mặt mỹ lệ, trong đầu anh hiện lên thân hình tuyệt diệu, vẻ mặt hờn dỗi như cô dâu mới gả, một tia phấn hồng phết lên gò má.
Khóe miệng Kha Trạch Liệt nâng lên thoáng qua một nét cười, trong nháy mắt xoá đi vẻ u ám che lấp khuôn mặt trắng bệch của anh, sắc mặt như đã được điểm tô, chợt có một tia huyết sắc.
Lâm Nhược lẳng lặng nhìn Kha Trạch Liệt, thâm tình như bao hàm cả một thế kỷ, khiến tất cả mọi người bên cạnh có chút thất sắc.
Chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra, mờ mịt quan sát cảnh sắc xung quanh, màu sắc trắng xanh trên trần nhà giống như một khối giấy Tuyên Thành phủ trước mặt Kha Trạch Liệt, khiến Kha Trạch Liệt không khỏi sững sờ, quay qua bên cạnh thấy nhiều loại dụng cụ, hiểu rõ khép mí mắt lại, một chút mệt mỏi thoáng hiện trên chân mày.
Lâm Nhược đột nhiên vọt tới, dùng sức vỗ lên cửa sổ Kha Trạch Liệt, trên khuôn mặt trắng bệch nhiều hơn một tia đỏ ửng tươi thắm, giống như chính cô mới bị bệnh. Trên đôi môi đỏ thắm khẽ trắng bệch, nhưng cái màu đỏ kiều diễm ấy lại tiến vào trong con mắt Kha Trạch Liệt, trong lòng Kha Trạch Liệt vô cùng sửng sốt.
Trên môi Lâm Nhược còn lưu lại vết máu nhỏ đã hơi đông lại, để lại dấu vết nhàn nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064314/chuong-75-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.