Khả Ngân lạnh lùng bước vào nhà tù, nên Từ Mục đang bị giam giữ. Nhìn thấy người đàn ông ngồi đó vẻ mặt già nua, không còn nét ngoan độc của một lão cáo già trên thương trường. Giờ đây nhìn Từ Mục chỉ như một người đàn ông trung niên khác, sức sống không còn nơi ông nữa rồi.
Dường như nhìn thấy Khả Ngân khiến ông rất kích động. Sự xấu hổ, phẫn uất đều hiện rõ trên nét mặt ông.
Khả Ngân hờ hững ngồi xuống chiếc ghế đối diện Từ Mục, lẳng lặng nhìn ông.
"Không ngờ mày còn đến đây thăm tao? Không lẽ mày muốn nhìn tao đau khổ sống ở nơi này tới cuối đời sao?" - Ông ta sẽ quát lên, đôi mắt hằn lên tia máu. Khả Ngân vẫn ngồi yên đó không nói gì, đôi mắt to sáng vẫn như cũ quan sát ông - cha cô.
"Mày và thẳng khốn kia, chúng mày nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp. Mạnh Khang, thằng nhãi ranh xấu xa, hắn dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy đối phó với tao, tao có làm ma cũng không tha cho chúng mày."
Từ Mục như phát tiết lên với Khả Ngân. Cô nhìn thấy được sự hận thù trong đôi mắt đó, đáy lòng khẽ nhói lên.
Thật lâu, thật lâu sau khi Từ Mục không còn gì để nói nữa, không còn hơi sức mắng chửi nữa, Khả Ngân mới từ im lặng đột ngột lên tiếng.
"Năm ấy, khi hại chết mẹ tôi, các người có từng thấy ân hận không?"
Giọng nói của cô rất nhẹ, rất nhỏ đến nỗi Từ Mục giật mình thảng thốt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-ngot-ngao/1890121/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.