Chết tiệt. Đưa cô đi mua quần áo rõ ràng là một quyết định sai lầm mà. Mạnh Khang liếc nhìn quản lí bảo ông ta gói tất cả những thứ này mang đến biệt thự của anh. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người, anh nhanh chóng bế ngang cô rời đi.
"Anh này, mau bỏ em xuống~" - Khả Ngân xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu lên, vùi khuôn mặt khả ái vào sâu lồng ngực của anh, khẽ kháng nghị.
"Nếu em không ngại ở đây, anh sẽ bỏ em xuống." - Mạnh Khang cười tà cong khóe miệng.
"Ở... ở đây là sao chứ?" - Mặt cô đỏ bừng, không dám nhúc nhích.
"Ngoan, chúng ta về nhà."
Đoạn đường về nhà rõ ràng mất khoảng 50 phút nhưng với tốc độ đáng sợ của người đàn ông nào đó, chiếc xe thể thao lao vút trên đường, về đến nhà vỏn vẹn có 10 phút. Khả Ngân ngồi bên cạnh sợ xanh cả mặt, không dám mở miệng.
Vừa bước úuống xe, cô nhanh chóng kéo ỏổ áo của tên nào đó, trừng mắt tức giận.
"Sao lại đi nhanh thế hử? Em chưa muốn chết a~"
"Có vẻ như em vẫn muốn nói nữa thì phải." - Mạnh Khang cuối người bế cô lên thẳng phòng ngủ, tung cước đá bật cánh cửa gỗ rồi nhanh tay đóng chặt lại.
Đôi môi nóng bỏng vội vàng tìm đến cánh môi cô, hôn cô cuồng nhiệt. Bàn tay cũng chẳng rảnh rỗi, men theo tà váy luồn vào trong cơ thể cô, vuốt ve lấy da thịt mịn màng. Khả Ngân thở dốc đứng dựa vào cánh cửa, mặc anh định đoạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-ngot-ngao/1890114/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.