Những tia nắng tinh nghịch rọi vào phòng qua tấm rèm cửa sổ, Khả Ngân thức dậy. Đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp đến mị hoặc của người đàn ông này, Khả Ngân có ảo giác, lúc này đây anh giống như vị thần Hi Lạp đang ngủ say, ánh nắng phản chiếu sau lưng càng giống những ánh hào quang. Khả Ngân cứ thể say mê nhìn anh, bàn tay vô thức vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
"Em tính làm gì anh đấy?" - Mạnh Khang gian xảo nhìn cô đầy ẩn ý. Khả Ngân vội rụt tay lại, ngượng ngùng khuôn mặt vùi sâu vào gối mềm.
Mạnh Khang nhìn bộ dáng rùa rụt đầu của cô, anh cười như không đưa tay kéo cô vào lòng. Sủng ái nắm chặt bàn tay vừa rồi không an phận kia.
"Mạnh phu nhân có ý đồ bất chính với ta sao?"
"Em... em không có. Mạnh... Mạnh gì chứ." - Gương mặt khả ái bây giờ ửng đỏ thẹn thùng không dám ngước lên nhìn anh.
Cô chấp nhận là từng có suy nghĩ muốn hôn trộm anh, nhưng bất chính thì không có a~
"Rất nhanh thôi em sẽ là vợ của anh, cô ngốc à!" - Anh yêu thương ôm lấy cô vào lòng.
"Sao mặt em đỏ thế, nhiệt độ phòng nóng quá à?" - Mạnh Khang giả bộ vuốt ve mặt cô, thâận theo vuốt ve xuống bộ ngực mềm mại đang cọ sát với anh. Thân nhiệt tăng vọt, "tiểu huynh đệ" liền có phản ứng rồi.
Kích tình buổi sáng thì thật kích thích a~
"Không... a~" - Nhìn thấy ánh mắt ham muốn của Mạnh Khang, Khả Ngân phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-ngot-ngao/1890111/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.