Lưu Uyển Tiệp rời đi chưa được bao lâu thì Tiêu Lạc đẩy cửa phòng làm việc của Lăng Bạch Ngôn rồi đi vào, Lăng Bạch Ngôn lần nữa nghe tiếng giày cao gót liền cáu lên.
_ Nếu cô không phận sự thì tốt nhất đừng nên đi vào
Bị Lăng Bạch Ngôn cáu kỉnh một cách oan uổng như thế cũng khiến Tiêu Lạc tức thời nóng giận, cô không nói không rằng mà đi thật nhanh đến chỗ anh.
Thẳng thừng túm lấy cà vạt của Lăng Bạch Ngôn rồi kéo về phía mình, anh bị hành động của Tiêu Lạc làm cho đơ người.
_ Lăng Bạch Ngôn, anh dám gắt gổng với em ư ? có tin tối nay em đá anh khỏi phòng ngủ không Hửm ?
Nghe những lời đe doạ của cô, Lăng Bạch Ngôn nhất thời nhảy cẫng lên anh không tài nào ngủ được khi không được ôm cô ngủ.
Lăng Bạch Ngôn nhanh chóng giải thích :
_ Đừng...đừng mà vợ yêu, thiếu hơi của em anh sẽ mất ngủ mất. Ban nãy anh tưởng Lưu Uyển Tiệp lần nữa đi vào có chút khó chịu nên mới cáu giận nhưng không ngờ người đến là em, cho anh xin lỗi
_ Thôi được rồi, em không gắt gổng chuyện này nữa mau qua đây dùng bữa trưa
Lăng Bạch Ngôn nhanh chóng gạt phăng đống tài liệu sang một bên rồi đứng dậy cùng Tiêu Lạc ngồi vào ghế khách.
Sau khi thức ăn được dọn ra bàn rồi hai người họ mới bắt đầu dùng bữa, chợt nghĩ đến vừa rồi Lăng Bạch Ngôn nhắc đến Lưu Uyển Tiệp lúc này cô mới hiếu kỳ.
Đưa đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/419800/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.