_ Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao, Tư Truy ?
Tiêu Lạc vừa đặt cốc nước xuống bàn sau đó ân cần hỏi, nhưng Vương Tư Truy không vội trả lời mà nhàn nhạt khuấy cà phê.
Lúc sau anh ta mới ngừng tay, nhìn Tiêu Lạc khẽ cười nhạt nói :
_ Nhìn em cười tươi như vậy chắc hẳn em đang rất hạnh phúc nhỉ ?
_ Ừ, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu nói của tôi
Vương Tư Truy nhất thời im lặng, đúng là anh ta có rất nhiều chuyện muốn nói với cô nhưng lại không bắt đầu nói như thế nào.
Ngẫm nghĩ một lúc thì Vương Tư Truy cuối cùng cũng bần thần lại, nhìn Tiêu Lạc anh ta lại cảm thấy thống khổ tột cùng.
Anh ta khó khăn mở miệng :
_ Tiêu Lạc, em vốn cảm nhận được tình cảm của tôi bao lâu nay dành cho em mà đúng không ?
Hai tay Tiêu Lạc bất giác nắm chặt, đôi môi khẽ mím chặt. Đúng như lời của Vương Tư Truy nói, ba năm qua được anh ta quan tâm vừa chăm sóc cho cô và Lăng Nhật Tâm khi ở Cộng Hòa Séc, nhưng không vì chuyện này mà cô rung động được.
Tiêu Lạc rất biết ơn sự quan tâm yêu thương của Vương Tư Truy trong thời gian qua nhưng cô không thể nào mà trao trái tim cho anh ta, bởi trong tim cô vốn chỉ chứa dành một người.
Nếu hôm nay cô không làm rõ với Vương Tư Truy thì lại khiến anh ta cứ canh cánh trong lòng, vương vấn tình yêu đơn phương này. Cô rõ tình cảm mà Vương Tư Truy dành cho cô đã quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/419774/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.