Tiêu Lạc thẫn thờ ngồi tựa lưng vào mép giường, ánh mắt vô hồn không rõ mục đích.
Đến cuối cùng Tiêu Lạc mới ngộ nhỡ tận cùng đau đớn là như thế nào, cô khẽ ngửa mặt lên nhìn trần nhà để ngăn đi giọt nước mắt nhưng cô lại yếu đuối không thể ngăn chúng rơi được.
_ Tiêu Lạc ơi Tiêu Lạc ! mày đúng thật là ngu ngốc mà, mày đừng nên níu giữ một người vô tâm như Lăng Bạch Ngôn mới phải, tâm của anh ta trước giờ đã được định sẵn không dành cho mày
Tiêu Lạc cứ thế lẩm bẩm trong miệng nhưng trong lòng sớm đã chất chứa nhiều tổn thương lẫn nỗi đau đầy mình, tiếp theo đến là tiếng khóc bi thương của cô.
Vài ngày sau tinh thần Tiêu Lạc nhanh chóng ổn định hơn nhiều, không có dấu hiệu đau buồn điều này đã khiến quản gia Ân và Lý Tiểu Phu cũng phải ngạc nhiên.
Đâu ai biết Tiêu Lạc cô đã giải thoát cho Lăng Bạch Ngôn cũng như giải thoát cho chính mình, sau khi thông suốt cô mới nhẹ nhõm cả người hơn hẳn.
Nhìn Tiêu Lạc đang thư thái nhâm nhi ly trà, cô nàng Lý Tiểu Phu lí nhí đặt mông xuống ghế ngồi đối diện với cô sau đó cẩn trọng lên tiếng.
_ Tiểu Lạc, em thật sự không sao đó chứ ? nhưng có điều chuyện em muốn giải thoát cho Thiếu gia có phải là thật không
_ Vâng
Chỉ là Lăng Bạch Ngôn có thể giải thoát cho cô hay không mà thôi !
Lý Tiểu Phu trong lòng có một chút sốt ruột, mặc dù cô nàng không mấy thích tính cách hay hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/274217/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.