Khi Tiêu Lạc bước ra từ trong phòng tắm ra thì đã thấy ngay hộp thuốc sát trùng được đặt trên giường, cô nhẹ nhàng đi lại rồi ngồi xuống mép giường khẽ mở hộp thuốc ra.
Không hiểu sao nước mắt của Tiêu Lạc lại lần nữa rơi xuống, sự việc vừa rồi thật sự khiến cô kinh hãi vừa đau lòng, tủi thân. Giờ đây cô mới nhận ra con người của Lăng Bạch Ngôn là một con người rất băng lãnh và tàn nhẫn nhưng điều khiến cô vẫn đau lòng nhất là lời nói khinh bạc từ chính miệng của anh dành cho cô điều này đã chạm đến nỗi đau của cô, mà còn là nỗi đau quặn thắt.
Khẽ lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống kia, bất chợt nhớ ra điều quan trọng gì đó Tiêu Lạc mới bần thần người lại vội đi ra khỏi phòng nhanh chóng đi tìm quản gia Ân.
Trông thấy quản gia Ân đang tỉa cành cây cảnh thì cô khẽ đi lại chỗ ông, nhưng trong thâm tâm cô đang bối rối không biết cách xưng hô làm sao đành khẽ một tiếng.
_ Bác !
Quan gia Ân lập tức quay người lại, hơi bất ngờ khi thấy cô nhưng sau đó trở lại dáng vẻ hiền hòa.
_ Thiếu phu nhân, cô có chuyện gì sao ?
Tiêu Lạc nhìn ông có chút dè chừng lại vừa chừng chừ, nhưng cuối cùng thì cô cũng e dè mở miệng.
_ Dạ..chuyện là..bác có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho mẹ chồng của tôi được không ạ
_ Được chứ
Ông nhanh chóng rút điện thoại trong túi quần ra sau đó đưa cho cô, Tiêu Lạc hơi e dè khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/274205/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.