"Hình như?" Đội trưởng Trần hỏi: "Ngôn tiên sinh, tại sao anh không nhớ rõ? Ngày đó anh uống rượu sao?"
Ngôn Lạc Quân lắc đầu: "Không. Hôm đó tôi rất tỉnh táo."
"Vậy anh có biết tại sao mình quên chuyện đêm hôm đó không? Trí nhớ cuối cùng khi anh còn tỉnh táo là gì?"
"Xuống máy bay, sau đó vội vàng lái xe về nhà, sau đó tôi đã ở nhà rồi. Nguyên nhân là gì tôi cũng không biết."
Một người rõ ràng tỉnh táo, lại nói không nhớ rõ chuyện xảy ra ba ngày trước; một người luôn miệng nhận mình giết người, nhưng không nói được quá trình giết người. Đội trưởng Trần nhìn sổ ghi chép trêи tay, nghĩ đôi vợ chồng này thật khác thường, lại nhíu mày.
Trong một gian phòng khác, nữ cảnh sát hỏi Tiểu Hân: "Bạn nhỏ, em tên Tiểu Hân sao?"
"Vì sao mọi người lại mang mẹ em đi?" Tiểu Hân hỏi.
"Bởi vì. . . . . ." Nữ cảnh sát sửng sốt một chút, nói: "Bởi vì các chị có chuyện muốn hỏi mẹ em, hỏi rõ ràng thì mẹ em có thể về nhà."
"Vậy chị nhanh hỏi rõ ràng đi!" Tiểu Hân lập tức nói.
Nữ cảnh sát cười nói: "Cho nên bây giờ chị đang ở hỏi em đó, em sẽ nói những chuyện em biết cho chị nhé?"
"Cô giáo bảo cảnh sát là tốt người, em sẽ nói cho chị."
Nữ cảnh sát lại cười, hỏi: "Đêm hôm sinh nhật ba em, em ngủ lúc mấy giờ?"
"Rất khuya, em và chị gái ngủ trêи ghế sa lon."
"Ngủ trêи ghế sa lon? Vậy mẹ em đâu?"
"Mẹ không ở nhà."
"Mẹ em đi đâu à?"
"Đi gặp Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249740/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.