Trăng sáng cao, con dế trong bụi cỏ kêu râm ran, trong đêm hè các loại hoa cỏ trong vươn mình khoe sắc, dưới ánh trăng thanh u tỏa hương thơm ngát.
Bạch Ngưng ôm cổ Ngôn Lạc Quân, nằm ở trêи ngực anh.
"Lạc Quân, về sau đừng yêu một người như vậy nữa được không?"
"Cái gì?" Anh không hiểu hỏi.
"Yêu quá sâu sẽ bị thương, em không muốn anh bị tổn thương."Cô khẽ nói.
Ngừng một chút anh mới nói: "Vậy về sau em đừng làm tổn thương anh, không phải là được rồi sao?"
Bạch Ngưng áp vào lồng ngực anh nhẹ nhàng cười.
"Em rất hối hận vì đã rời khỏi anh năm năm. Cuộc đời ngắn ngủi, lại bị em lãng phí nhiều thời gian như vậy."
"Tại sao đột nhiên lại nói như vậy? Chúng ta bây giờ ở bên nhau không phải rất tốt sao? Anh chỉ thấy lạ là từ lúc nào em trở nên thẳng thắn vậy."
"Nếu như anh thích, em sẽ tiếp tục thẳng thắn cho anh xem."
Ngôn Lạc Quân cười nhẹ.
"Em xem, bây giờ những lời hào phóng như thế mà em cũng nói được. Anh quả thật là có chút không thích ứng kịp."
"Không cho phép không thích ứng, em thế nào anh phải chấp nhận thế đó."Bạch Ngưng nắm chặt lấy mặt của anh nói.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, hôn lên môi cô.
Bạch Ngưng cũng hôn trả anh. Anh ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng tăng thêm lực, sau đó từ từ xâm nhập.
Theo anh vuốt ve, cô ôm cổ anh, hai chân quấn lên hông anh.
Ngôn Lạc Quân buông môi cô ra, cười nói: "Thật ra thì. . . . . . anh không muốn làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249738/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.