Ngôn Lạc Quân cũng quay đầu nhìn cô, đắc ý cười. Xem ra anh rất vừa lòng với đứa con trai này.
Ở ghế sau, Cảnh Di sùng bái nhìn Tiểu Hân.
Tiểu Hân vỗ vai cô bé nói: "Yên tâm, về sau chị cứ nói em trai chị là Ngôn Kỳ Hân, bảo đảm nó không dám bắt nạt chị nữa!" Dáng vẻ y hệt xã hội đen.
Khi đến triển lãm người máy, Tiểu Hân kéo Cảnh Di chạy trước khoác lác về những "kiến thức uyên bác" của mình, Bạch Ngưng và Ngôn Lạc Quân đi ở phía sau. Mặc dù không nói gì nhưng không khí cũng rất hòa hợp.
Xem xong người máy, tiếp phải là đến triển lãm ảnh. Lúc này Tiểu Hân có chút bất đắc dĩ, giống như lúc phải làm bài tập về nhà.
Tiểu Hân không chuyên tâm quẹo trái quẹo phải, bỗng dưng đột nhiên hét lớn: "Mẹ, người này có hơi giống mẹ này!"
"Nhỏ giọng một chút, con nghĩ đây là Video Games City à."Bạch Ngưng xoay người đi tới trước mặt con.
"Nhưng thật sự rất giống mẹ mà!" Tiểu Hân chỉ vào một tấm hình trêи tường nói.
"Giống chỗ nào hả ?" Bạch Ngưng ngẩng đầu lên.
Thấy tấm hình, cô lập tức ngẩn cả người.
Tên bức hình: Âm thanh của hạnh phúc
Cảnh tượng rất quen thuộc.
Ánh trời chiều, rặng mây đỏ, đường cái yên tĩnh, bóng lưng một đôi tình lữ mặc quần áo Di tộc.
Người con trai cõng cô gái chạy về phía trước, cô gái giang hai tay cười vui.
Thật đẹp.
Nếu như không phải vì Tiểu Hân, cô cũng sẽ không ngờ, người này lại là cô, người kia lại là anh.
Không ngờ cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249730/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.