Cô tin mình phải rời khỏi anh, vĩnh viễn vạch rõ ranh giới cùng anh, nhưng lại sợ chuyện này.
Giờ anh đã quay lại, cô đột nhiên thấy lo lắng, sợ sệt, dường như thoáng một cái thời tiết đã thay đổi.
Bạch Ngưng lập tức phanh xe lại, dừng xe ở sát vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
"Lái xe kiểu gì vậy !" Một người đàn ông đi qua đường mắng, nhìn thấy Bạch Ngưng xinh đẹp động lòng người, cau mày, quay đầu đi.
Bạch Ngưng giờ mới nhận ra đèn xanh đã chuyển sang đỏ. Không ngờ cô lại suýt chút nữa vượt đèn đỏ đâm vào người đi đường.
Còn chưa hoàn hồn, cảnh sát giao thông đã gõ cửa sổ xe.
Ngôn Lạc Quân dừng xe ở khách sạn.
"Ba, chúng ta không về nhà sao?" Tiểu Hân xuống xe, nhìn cửa khách sạn hoa lệ, ngửa đầu hỏi.
Ngôn Lạc Quân một tay ôm lấy con, nói: "Trước tiên ngủ ở đây, hai ngày sau chúng ta về nhà được không?"
"Được, mẹ cũng tới đây sao?"
"Không tới." Ngôn Lạc Quân nhìn Tiểu Hân nở nụ cười ôn hòa, nhưng lại bởi vì cậu bé nhắc tới "mẹ" mà trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.
"Sao lại không đến? Mẹ còn nói hôm nay sẽ làm sườn cơm cho con ăn mà!"
"Muốn ăn cơm sườn sao? Được, đợi vào khách sạn hai ba con mình cùng ăn." Ngôn Lạc Quân vẫn ôm con đi vào khách sạn.
"Vậy mẹ. . . . . ." Tiểu Hân có hơi ngạc nhiên nói: "Mẹ ăn một mình sao? Nói cho ba biết, mẹ làm cơm sườn ngon lắm!"
Bước vào phòng, Ngôn Lạc Quân để con trêи giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249718/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.