Dường như cô đã gây rắc rối cho người khác, nhưng Quan Thừa Diễm đối với Hứa Tĩnh Hàm hình như có cái gì đó, có chút giống như. . . . . . tình cảm chưa dứt.
Mặc dù chiếm lấy thân thể Hứa Tĩnh Hàm, nhưng ngay tại thời điểm này cô lại ích kỷ oán trách cô ây.
Tại sao tình cảm Hứa Tĩnh Hàm lại phức tạp như vậy, tại sao. . . . . . Không thể đơn thuần một chút, đơn giản một chút sao. Cô có sinh mệnh mới, tuy nhiên nó khiến cô mệt quá, rất mệt. Cho tới bây giờ cũng không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Lát sau, Quan Thừa Diễm lại đi vào nhìn cô, lần này, cô không thể giả ngủ nữa rồi.
"Đo nhiệt độ một chút xem sao." Anh lấy nhiệt kế ra, đưa cho cô ngậm.
"Còn sốt, đi bệnh viện nhé?" Anh có chút sốt ruột.
Bạch Ngưng vẫn lắc đầu,"Tôi không sao, ngày mai, ngày mai rồi tính tiếp, được không? Có thể ngày mai sẽ hạ sốt."
"Em . . . . . Tĩnh Hàm, rốt cuộc em ở Ngôn gia đã phải chịu đựng những gì? Tại sao phải giả điên? Bọn họ ép buộc em trở về sao?"
Bạch Ngưng không nói lời nào.
"Tĩnh Hàm. . . . . . Em nói cho anh biết, để anh giúp em, được không?"
Bạch Ngưng bất an dịch người, không khéo đụng đến cái chân bị đau "au" một tiếng.
"Sao rồi? Động đến cái chân đau sao?" Quan Thừa Diễm chạy đến cuối giường, nhìn một chút, cho thêm ít đá vào túi chườm.
Đá đụng vào chân, Bạch Ngưng đau đến khóc ra tiếng.
Quan Thừa Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249707/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.