"Được được được, tùy cậu vậy..., buổi tối cùng đi nhé, cúp máy đây."Xong rồi còn nói thầm: "Ngày mai trang đầu các báo lại viết hai vợ chồng quay lại ân ái cho mà xem. . . . . ." "Cậu nói cái gì?" Ngôn Lạc Quân đang muốn tra hỏi, bên kia đã cúp điện thoại. Phương Tuyền? Hừ, còn lâu hắn mới thua hắn ta! Bảy giờ sao, dù sao hắn cũng đã nói là sáu giờ rưỡi, vừa khéo đi đón bà xã đến đây với hắn. Mấy tiếng ở party hắn sẽ cố gắng làm việc tốt chọc cho cô vui vẻ, sau đó hai người cùng nhau về nhà. Tiếp theo, hắn rút điện thoại ra nói chuyện. "Tĩnh Hàm. . . . . ." Hắn dịu dàng nói: "Xin lỗi, chuyện của em có thể để tối nay nói được không? Buổi chiều có thể anh không đến khách sạn được." Bên đầu kia điện thoại yên lặng, hắn lại nói: "Xin lỗi, Tĩnh Hàm, bạn anh đột nhiên mở tiệc, đúng sáu giờ rưỡi, vậy chúng ta có thể tham gia party trước rồi sau đó về nhà nói chuyện của chúng ta, nhân tiện anh có thể giới thiệu em với bạn của anh. Sau khi kết hôn em còn chưa gặp bọn họ bao giờ. Bạn bè không phải lúc nào cũng tụ họp được đông đủ như thế này, mà chuyện của chúng ta. . . . . . Không phải còn một đời để nói sao?"Hắn nói. Yên lặng thật lâu, mới nghe được tiếng cô nói: "Được." Ngôn Lạc Quân vui vô cùng, vội vàng nói: "Vậy anh gọi Tiểu Hà đón em hay là anh đến đón em?" "Tiểu Hà." Cô nói. "Em khỏe chưa?"Hắn lại hỏi. Bạch Ngưng trả lời: "Em không sao, ra viện từ buổi sáng rồi." Ngôn Lạc Quân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt, vậy 6 giờ bảo Tiểu Hà đưa em đến quá rượu Purple Rain nhé." "Ừ." Cô trả lời. Cúp điện thoại, Ngôn Lạc Quân cười vui vẻ. Buổi tối, khi Tiểu Hà gọi điện thoại tới nói trêи đường kẹt xe, đoán chừng bảy giờ mới có thể đến, Ngôn Lạc Quân càng thêm vui vẻ, thật đúng là trời giúp hắn! Luôn miệng nói: "Không vội không vội." Bảy giờ mười phút, Tiểu Hà dừng xe ở bên ngoài quán rượu. Ngôn Lạc Quân đã vì Bạch Ngưng đặc biệt chuẩn bị sữa tươi nóng, điểm tâm ..., vừa nghe nói cô đến là lập tức chạy ra dẫn cô vào. "Thấy tinh thần em tốt như vậy thì anh an tâm." Ngôn Lạc Quân đỡ cô từ trêи xe xuống nói. Nhìn thấy hắn dịu dàng, trong lòng Bạch Ngưng có một chút ấm áp. "Vào đi, bọn họ đã đến rồi, đều nói muốn gặp lại vị đại mỹ nhân này!" Ngôn Lạc Quân đỡ cô đi vào bên trong.
Bên trong quả nhiên tụ tập khoảng hai ba mươi người, hầu hết là các cặp đôi. Quả nhiên so với bạn bè thì Ngôn Lạc Quân kết hôn sớm nhất. "Đây là vợ tôi, nhìn xem chúng tôi có phải trời sinh một cặp hay không?" Vừa vào, Ngôn Lạc Quân lớn tiếng nói. Bạch Ngưng huých hắn, ngượng ngùng cúi đầu. "A, vừa gặp em dâu anh chỉ muốn đọc thơ: Dịu dàng nhất khi nàng cúi đầu, tựa như một đóa hoa sen thẹn thùng không thắng nổi gió lạnh. [1] Ha ha ha!" Liên Dịch Trác lớn tiếng nói. "Đúng đúng đúng, không ngờ Hứa mỹ nhân nổi tiếng ở trước mặt Tiểu Ngôn lại giống như chim nhỏ nép vào người như vậy, sớm biết thế tôi đã đuổi theo!" Những người bên cạnh nói đùa. "Cậu dám tôi liền thiến cậu!" Ngôn Lạc Quân ôm Bạch Ngưng vào trong lòng, thể hiện ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu. "Nhìn cậu xem!" Người xung quanh cười ầm lên. Đúng lúc này, lại có người nói: "Các cậu biết sáng hôm nay chị dâu đi đâu không? Đi bệnh viện rồi, ha ha ha, bị tôi ép hỏi Lạc Quân không chịu đựng được phải thừa nhận tối hôm qua cậu ta nhịn không được, cùng bà xã đang mang thai "này nọ" rồi, kết quả là bị động thai ..., ha ha ha!" Lời này vừa nói ra, mọi người cười càng lớn tiếng. Giọng nói này hơi quen tai, Bạch Ngưng nghi ngờ nhìn về phía người vừa nói. Đúng là kẻ đời này cô vĩnh viễn sẽ không quên mặt- Trần Chí Dương! Hắn! Quả nhiên Hạ Ánh Hi nói thật, hắn thật sự đã được thả ra! Hắn cười lớn giống trong cơn ác mộng của cô, giống cái hôm trong khách sạn, thật đáng sợ! Bạch Ngưng bất giác quay cuồng, cơ thể cũng lảo đảo. Thấy cô khác lạ Ngôn Lạc Quân đỡ cô, cúi đầu hỏi: "Sao thế?" Bạch Ngưng đẩy hắn, chạy ra ngoài. "Tĩnh Hàm!" Ngôn Lạc Quân lập tức đuổi theo. "Tĩnh Hàm, em làm sao vậy?" Bên ngoài quán rượu, Ngôn Lạc Quân kéo cô hỏi. "Anh buông ra!" Bạch Ngưng đẩy hắn ra, chạy đến bên đường cái, ngăn một chiếc taxi vừa tới, lập tức ngồi lên. "Tĩnh Hàm, em đứng lại!" Ngôn Lạc Quân chạy đuổi theo, xe taxi đã sớm mất hút. Vào lúc này, trong quán rượu một người cũng chạy ra, Trần Chí Dương hỏi: "Sao vậy Lạc Quân?" Ngôn Lạc Quân nhìn đám người đằng sau vẻ mặt am hiểu, giống như đã sớm biết quan hệ của bọn họ không tốt, vừa rồi chỉ là bọn họ cùng nhau diễn trò mà thôi. Hắn vừa thẹn vừa tức, lấy điện thoại ra, gọi cho cô nói: " Hứa Tĩnh Hàm, lập tức trở lại cho anh!" Điện thoại lập tức bị ngắt, truyền đến tiếng "tít tít" liên tục.
Ngôn Lạc Quân trong cơn tức giận ném điện thoại di động xuống đất. Trần Chí Dương vội nhặt điện thoại di động lên nói: "Được rồi được rồi, phụ nữ đều như vậy cả, cô ấy tức giận cậu không để ý tới cô ấy, chốc nữa cô ấy sẽ tự trở lại. Đi vào đi vào." Liền Dịch Trác nói: "Sao lại thế này? Có cần đuổi theo không?" "Mặc kệ cô ấy!" Ngôn Lạc Quân đi vào quán rượu. Đem sữa tươi và một đống điểm tâm linh tinh ném vào thùng rác, Ngôn Lạc Quân bắt đầu chơi đùa như không có việc gì xảy ra, chỉ có điều uống rất nhiều rượu. Lúc này những người khác cũng không nói gì, tửu lượng hắn cũng tốt, cho nên cũng cùng hắn coi như không có chuyện gì xảy ra. Đến chín giờ, người khác đã lôi kéo bạn gái kϊƈɦ tình khiêu vũ, có mấy đôi thậm chí còn ôm nhau vào trong góc bắt đầu hôn. Ngôn Lạc Quân ngồi bên bàn buồn bực uống rượu. Đang uống, điện thoại di động lại vang lên, Ngôn Lạc Quân nhận điện thoại. "Alo, Chú Từ." Bên kia Bác sĩ Từ nói: "Lạc quân, chú suy nghĩ đã lâu rồi mới quyết định hỏi cháu một chuyện, trêи báo nói cháu và vợ hôm qua cãi nhau trong quán cà phê, còn nói đã ly hôn, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Ngôn Lạc Quân thấy Phương Tuyền và Vu Nhược Tình đang ngồi bên kia, liền đi ra bên ngoài. "Không sao, chỉ cãi nhau linh tinh thôi ạ." Ngôn Lạc Quân nói. "Thật không, không có lửa làm sao có khói, các cháu đúng là có mâu thuẫn rất lớn. Ngày đó chú cũng nghe mấy người ở bệnh viện nói, dường như cháu muốn vợ phá thai à?" Bác sĩ Từ nói. "Chú Từ, cám ơn sự quan tâm của chú, chuyện của chúng cháu, cháu sẽ giải quyết." Ngôn Lạc Quân nói. "Lạc Quân, ba cháu không hài lòng với hôn sự của cháu là có lý do của ông ấy, mắt nhìn người của người lớn chính xác hơn người trẻ tuổi các cháu, cháu cũng đừng nên quá cố chấp." Ngôn Lạc Quân yên lặng, không biết nên trả lời thế nào. Bác sĩ Từ lại nói: "Cô ấy không chịu phá thai cũng là có nguyên nhân. . . . . . Có chuyện, chú vẫn chưa nói, bây giờ chú không biết làm thế có phải sai lầm không nữa." Ngôn Lạc Quân hỏi: "Chuyện gì ạ?" Bác sĩ Từ nói: "Lạc Quân, cháu nói thật với chú, bây giờ cháu và Hứa Tĩnh Hàm ra sao rồi? Thật sự đã ly hôn rồi à." Ngập ngừng một lát, Ngôn Lạc Quân mới nói: "Ly hôn không lâu, chuẩn bị đi phục hôn ." [1] Câu thơ trong bài Sa Dương Na Lạp của Từ Chí Ma
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]