Cô bỏ điện thoại của hắn xuống, ấn nốt số cuối cùng, Bạch Ngưng nói: "Anh im lặng trốn ở đó làm gì?"
"Tôi đâu có trốn, là tự em có tật giật mình thôi." Ngôn Lạc Quân đi tới nhìn điện thoại di động của mình một cái rồi nói: "Nói, vừa làm cái gì hả?"
Lại ngửi thấy được mùi thơm của cà phê, Bạch Ngưng nói: "Sao anh cứ thích uống cà phê vào buổi tối thế, sợ mình ngủ say quá à?"
"Đừng có đánh trống lảng, nói, em đến đây làm gì?" Ngôn Lạc Quân tiếp tục hỏi.
"Không cẩn thận xóa mất số của anh nên tới lấy lại." Bạch Ngưng nói dối.
"Hứa Tĩnh Hàm, nếu như em nói thật thì tôi phải thừa nhận em rất lợi hại, chuyện "không cẩn thận" như vậy mà cũng làm được."
Bạch Ngưng "Hừ" một tiếng, xoay người định đi lại bị hắn kéo lại.
"Vội gì, rất bận sao?" Ngôn Lạc Quân nói bên tai cô.
"Không. . . . . . Không vội." Đứng gần hắn như vậy khiến cho cô có chút hoảng hốt.
Ngôn Lạc Quân kéo cô đi về phía ban công, chỉ vào thành phố đang chìm trong ánh đèn nói: "Đẹp không?"
Một tòa nhà cao tầng được bao phủ trong đèn màu ngũ sắc, ngã tư đường lấp lánh ánh đèn, sao trêи trời cũng mất màu biến thành một khoảng màu xanh dương đậm, chỉ còn những đám mây.
Gió đêm khẽ lướt qua gương mặt, làm cho người ta ngẩn ngơ như đang ở trong mộng.
Ngôn Lạc Quân ở sau lưng cô nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Đẹp không?"
"Đẹp." Bạch Ngưng bất giác nói.
Ngôn Lạc Quân tựa đầu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249628/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.