Tần Lam và Lưu Hạo cùng nhau trở về lớp học, khiến cho Yên Hạ không khỏi tò mò. Tới khi Tần Lam ngồi vào chỗ, cô ấy mới xích gần lại, nhỏ giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tần Lam mỉm cười, nửa đùa nửa thật đáp:
- Fan cuồng của mình.
Yên Hạ nhíu mày không hiểu, nhưng thấy nét mặt vui vẻ của Lưu Hạo như mới nhận đuợc quà, cô ấy lại nở nụ cười mờ ám:
- À, vận đào hoa của cậu à?
Là bạn thân của nhau, Yên Hạ cũng biết quá khứ trước đây của Vân Tranh Lam như thế nào, cũng biết lí do vì sao cô lại trở thành như vậy. Cô ấy không ghét bỏ cô, ngược lại càng muốn bảo vệ cô nhiều hơn.
Tần Lam giơ tay lên cốc nhẹ vào đầu Yên Hạ, cô quên mất cô ấy chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, hoàn toàn không hiểu từ "fan" nghĩa là gì. Cô đành kiên nhẫn giải thích:
- Fan nghĩa là người hâm mộ đó, cậu chỉ cần hiểu như vậy là được, đừng có suy nghĩ đen tối nữa.
Vô duyên vô cớ bị cốc đầu, Yên Hạ tỏ ra vô cùng ấm ức, vừa xoa đầu vừa ỉu xìu đáp:
- Ò. Mà sao cậu lại biết nhiều từ lạ như vậy?
Tần Lam cũng không hề giấu giếm, cô vuốt vuốt mái tóc, ra vẻ "bổn tiểu thư đây học nhiều trông rộng":
- Du nhập từ phương Tây mà.
...
Ở bên kia, Tiêu Dực vẫn không hề hay biết sắp tới mình lại có thêm một tình địch. Anh bận rộn tối mặt mũi, vừa giải quyết công việc chung, vừa giải quyết cả ân oán cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-thong-soai-dai-nhan/455760/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.